Thứ Bảy, 31 tháng 10, 2015

Thần điêu hiệp lữ - đôi chữ "kỳ tình"

Ngao

Yêu là thứ tình cảm thiêng liêng và có thể nói là nguyên thủy của loài người. Tình yêu có nhiều dạng, có lớn, có nhỏ. Trăm thứ tình hòa vào với nhau giữa bạt ngàn chúng sinh. Yêu - mới biết nâng niu, trân trọng nhau. Yêu, là gắn kết người với người và thậm chí còn là để duy trì nòi giống. Thứ tình yêu gần gũi nhất, thường nhật nhất với chúng ta có lẽ chính là tình yêu nam nữ. Mối quan hệ giữa người thật lắm mối tơ lòng. Cũng từ những thứ tình cảm từ không đến có, rồi những mối quan hệ từ có thành không mà người người biến đổi, thay đổi, hoặc tốt đẹp hơn, hoặc sẽ tiêu cực hơn.

Đi hết mười bốn bộ tiểu thuyết của Kim Dung và thêm truyện ngắn Việt Nữ Kiếm, ta thấy hòa mình trong đó những sắc thái, hình thái của tình yêu. Ngọt, đắng, chua, cay, mặn, nồng, chát.... đủ cả. Và thấy trong đó, đôi lúc là hình bóng của chính mình :)

Truyện Võ hiệp của Kim Dung không chỉ đơn thuần có võ, có hiệp, mà luôn luôn hiện hữu trong đó hai chữ "kỳ tình". Thần Điêu Hiệp Lữ, có lẽ là đỉnh cao của những "kỳ tình" trong chất võ hiệp, mang hơi thở của thời đại về tình yêu, về tình cảm giữa người và người, về những màu sắc tình yêu mà đến bây giờ, loài người vẫn chưa và chẳng thể nào lý giải hết được.

Tình ái, khó có thể nói hết những gì thuộc về tình ái. Nó đẹp, nhưng cũng rất độc, nó đầy sự vui tươi, nhưng hàm chứa đau khổ khôn lường, nó ngọt ngào, mà cũng đắng chát nơi cổ họng. Nơi hoa Tình mọc đầy rẫy chẳng phải tên là Tuyệt Tình Cốc hay sao? Có Tuyệt Tình có chăng mới thoát khỏi độc hoa tình. Hoa tình, loài hoa ấy ....

Đoá Tình Hoa rực rỡ hương ngào ngạt
Nhụy Tình Hoa ngọt lịm chợt đắng ngay
Gai Tình Hoa mang chất độc nát lòng,
Quả của nó không bao giờ đoán được.


"Phong nguyệt vô tình nhân ám hoán, cựu du như mộng không trường đoạn" -  "Trăng gió vô tình người đổi dạ, dấu xưa như mộng nát tan lòng..."

Phải chăng lòng Lý Mạc Sầu cũng đã tan nát, để nàng lấy chữ Thu đè lên chữ Tâm mà ra chữ Sầu, lấy mối trường bi hận của mình mà chà đạp lên nhân phẩm và và cả lòng nhân đạo. Nàng vì bị Lục Triển Nguyên bỏ rơi, đem trái tim đã tan nát của mình mà báo thù rửa hận, biến tâm đổi tính, trở nên độc ác vô song. Xích Luyện Xà đi với Tiên Tử, thật không biết cái thái cực đó nên mô tả thế nào. Bi kịch của cuộc đời nàng, có thể nói do nam nhân gây ra, những cũng có thể nói do chính nàng gây ra. Yêu thành hận, bởi vì hận nên vẫn còn yêu - trong biển lửa của Tuyệt Tình Cốc, bi kịch ấy bùng cháy dữ dội, cuốn đi bao nhiêu yêu yêu hận hận, nghiệp nghiệp chướng chướng của tình yêu, để mà vẫn ngân nga: "Vấn thế gian tình thị hà vật...."


Lý Mạc Sầu 2014

Lục Triển Nguyên, cả cái con người này nữa. Yêu một người, thậm chí nhận tín vật trao thân (trao khăn chính là trao duyên), ấy vậy rồi không rõ, vì đâu mà phụ bạc lấy một người con gái khác. Hà Nguyên Quân, người con gái của dòng Nguyên Giang (tức thượng nguồn sông Hồng) của Vân Nam, phải chăng cái tên của nàng nói nên tất cả. Nguyên Quân - chẳng phải mang hàm ý sẽ tôn thờ họ Lục đến hết đời hay sao? Chẳng thế mà, họ Lục kia qua đời, ngay tối đó, nàng cũng uống thuốc độc tự vẫn để đề huề cùng phu quân nơi chín suối. Lý Mạc Sầu hận không tự tay hạ sát được họ, đem tro cốt của họ rải đi hai ngả, nhưng có chăng linh hồn hai con người ấy mãi mãi vương vít vào nhau nơi Hoàng Tuyền.

Tình yêu vốn không phân biệt khoảng cách, lứa tuổi, thứ bậc. Người cha nuôi Võ Tam Thông của Hà Nguyên Quân cũng vậy. Tuy đã có vợ, có con, lại nhận Hà Nguyên Quân là nghĩa nữ, nhưng Võ Tam Thông rốt cục cũng nảy sinh tình cảm người con nuôi đặc biệt này. Ông từng ngăn cản Hà Nguyên Quân lấy Lục Triển Nguyên, đến ngày cưới của họ còn đến phá, buộc Nhất Đăng Đại Sư phải ra tay can thiệp. Bởi vì yêu mà không được đáp lại, phá cũng chẳng được như ý, Võ Tam Thông rốt cục nửa tỉnh nửa mê, mười năm sau quay lại quật mộ Lục Hà hai người, điên điên khùng khùng hết chỗ nói. Sau lại trúng độc châm của Lý Mạc Sầu, ý thức dần hồi tỉnh, thì cũng đến lúc nhận ra mình sẽ mất đi người vợ đầu gối tay ấp bao lâu của mình. Võ Tam Nương vì  chồng mà dùng miệng hút độc của Băng Phách Ngân Châm ở chân của Võ Tam Thông,  cứu được chồng mà không cứu được mình. Võ gia từ đây mất đi một người vợ hiền, Lý Mạc Sầu cũng thêm kẻ thù mới.


Quách Phù 

Võ Tam Nương mất đi, để lại hai người con là Đôn Nho và Tu Văn. Vì Võ Tam Thông vẫn nửa tỉnh nửa mê, mà phu phụ Quách Hoàng đưa hai người về đảo Đào Hoa nuôi nấng cùng với Quách Phù. Ba đứa trẻ (thêm Dương Quá trong một thời gian) lớn lên cùng nhau, tự coi nhau như thanh mai trúc mã mà nảy sinh tình cảm. Quách Phù vốn được cha mẹ cưng chiều, lại thêm được hai nam tử họ Võ  si mê. Hai vị huynh đệ này ganh đua nhau trong cuộc đua giành lấy tình cảm của Quách Phù, mấy lần lâm vào cảnh nguy hiểm, suýt nữa hại chết Quách Tĩnh, cuối cùng lại vì nữ nhân mà huynh đệ tương tàn, buộc Dương Quá phải dùng miệng lưỡi trá ngụy để giải nguy (đồng thời cũng gây thêm bi kịch cho họ Dương =.=). Hai người Nhu Văn từ lúc mất hết hi vọng với Quách Phù thì cũng dần đổi tâm tính, sau này tiếp xúc với hai nữ nhân là Gia Luật Yến và Hoàn Nhan Bình, nảy lòng so sánh và dần dần yêu thích. Dẫu rằng Dương Quá có trách cứ họ nhanh chóng thay lòng đổi dạ, nhưng có lẽ với hai nam tử này, có được hai nàng Gia Luật và Hoàn Nhan sẽ hạnh phúc hơn với Quách Phù nhiều.

Với nàng đỏng đảnh Quách Phù, chính bản thân mình còn không biết mình yêu ai. Chính nàng cũng không ngờ được người nàng yêu lại là Dương Quá, kẻ luôn khiến nàng thấy trái tai,  thậm chí còn mỉa mai, chửi rủa nàng vì những đau khổ vô tình mà nàng đã thô lỗ gây ra cho hắn. Nàng lấy được Gia Luật Tề, có lẽ vì họ Gia Luật giống như "người anh lớn" của nàng, một người có tính cách của đại nam nhân giống cha nàng, lại không lúc nào cũng cung cúc với nàng như hai người họ Võ, không nói khó nghe như Dương Quá, đủ chững chạc để một nữ nhân hơi "đành hanh" như nàng có thể dựa vào. Tuy rằng ở trong tận sâu trái tim nàng, nàng yêu Dương Quá, đau vì Dương Quá, nhưng có sao?

Tính khí chua ngoa đanh đá của Quách Phù, có lẽ ảnh hưởng một phần trong quá trình mang thai cũng như môi trường giáo dục thực tiễn của Hoàng Dung. "Hoàng Dung tính nết điêu ngoa tai quái, không lúc nào chịu yên, khi có thai làm gì cũng bất tiện, nên càng hay bực dọc, gắt gỏng với chồng. Người phải chịu đựng dĩ nhiên là Quách Tĩnh. Chàng biết tính ái thê, mỗi khi nàng cáu bẳn vô lý, chàng chỉ cười cười không chấp, nếu Hoàng Dung tức quá, thì chàng lựa lời an ủi hoặc trêu chọc cho nàng phì cười mới thôi". Đôi Quách Hoàng hai người, ở Xạ Điêu Anh Hùng Truyện đã viết nên một mối tình đồng tâm, sang đến Thần Điêu Hiệp Lữ thì càng gắn kết mà thêm nhiều phần bình dị.\


Quách Tĩnh - Hoàng Dung 

Quách Tĩnh tuy khù khờ, cục mịch, lại đang ra tâm giữ thành Tương Dương, nhưng đối với vợ kỳ thực vẫn hết sức quan tâm. Họ Hoàng có phần vẫn cổ quái, lại tai quái, với Quách Tĩnh đại nhân đại lượng thực sự như một sự bù đắp khéo léo của thế gian. Hoàng Dung khi đã gánh trách nhiệm làm vợ, làm mẹ thì cuối cùng lại "công dung ngôn hạnh " - xuất giá tòng phu, ngoan ngoãn đủ cả. Nếu không có cái tâm trợ giúp của Hoàng Dung, e rằng Tương Dương khó giữ, mà Quách Tĩnh mấy lần cũng lâm nguy bởi chính người cháu mà họ Quách yêu quý - Dương Quá. Tuy hai người có chút bất đồng trong việc dạy con (vầng, và nó gây hậu quả nghiêm trọng), nhưng chính điều ấy lại góp phần giúp ta thấy phu thê Quách Hoàng thêm chân thực, lại rút kinh nghiệm được với Quách Tương và Quách Phá Lỗ, bởi có ai học nuôi con mới lấy chồng bao giờ?


Quách Tương 2006

Nếu như vị tỷ tỷ Quách Phù không được nhận gene tốt cũng như không được giáo dục tốt, thì Quách Tương lại ngược lại, không những được giáo dục bài bàn, nàng lại được thửa hưởng sự thông minh của mẹ, tính hiệp nghĩa của cha. Chính tính cách ấy đã khiến nàng bị thu hút bởi câu truyện bên bến Phong Lăng, để rồi có Duyên hạnh ngộ Dương Quá. Nàng cũng yêu Dương Quá, nhưng không yêu họ Dương theo cái cách ích kỷ của tỷ tỷ mình, mà yêu với một lòng ngưỡng mộ và thực tâm, yêu, nhưng không mong đáp lại, đồng thời cũng chúc phúc cho Dương đại ca sớm đoàn viên với Dương đại tẩu. Tình yêu có chút trẻ con, chút thần tượng ấy đã khiến nàng đi đến chân trời góc bể để tìm Dương Quá, cũng giúp nàng thoát khỏi nạn gia biến, để sau này rạng danh với mấy chữ Tổ sư Phái Nga Mi.

Cốt tâm trồng hoa hoa chẳng nở
Vô tình cắm liễu liễu xanh um

Dương Quá không bỏ tâm trồng hoa, nhưng chỉ một hai cành liễu vô tình đã khiến cho không chỉ Quách Tương mà còn có những mĩ nhân khác thêm vương vấn đau khổ vì tình. Đó là Lục Vô Song - nàng tức phụ nhi mạnh bạo lém lỉnh, có phần đanh đá ghê gớm; là Trình Anh khéo léo kín đáo mà sâu sắc, có thể nói là tri kỷ của Dương Quá. Là Công Tôn Lục Ngạc dịu dàng, nhẹ nhàng. Họ đều yêu Dương Quá, Dương Quá đôi lúc cũng vô tâm mà cợt nhả với họ. Nhưng họ biết, người không bao giờ có thể thay thế được trong lòng chàng chính là Tiểu Long Nữ. Sau này, Trình Anh và Lục Vô Song nương tựa nhau mà sống, ở cũng nhau đến mãn kiếp mà không xuất giá; còn Công Tôn Lục Ngạc, nàng đã chết, chết dưới mũi đao của cha nàng vì hi sinh cho Dương Quá.


Trình Anh 


Trên đời này, loài người liệu có tồn tại được không nếu không có sự hi sinh? Vợ chồng Lục Lập Đỉnh sắp chết vẫn buộc khăn mong cứu con  và cháu, Võ Tam Nương hút độc cứu chồng, Công Tôn Lục Ngạc lăn vào bụi hoa tình để lấy thuốc giải cho Dương Quá, rồi Quách Tĩnh chấp nhận hi sinh con để bảo vệ đất nước.... Sự hi sinh nối tiếp hi sinh. Con người ta một khi được sinh ra, đã là được nhận sự hi sinh của cha mẹ, để rồi sau này tiếp tục hi sinh để sinh tồn, để yêu thương.

Nếu như Công Tôn Lục Ngạc hi sinh cao cả đến thế, thì cha mẹ nàng lại thuộc hàng quái thai dị dạng. Công Tôn Chỉ thì tính tình lãnh khốc, lại hám sắc, từng ngoại tình với một người con gái tên là Nhu Nhi, sau lại hại chết nàng ấy, tiếp theo chặt đứt gân tay chân của vợ mình vứt xuống hang Cá Sấu, đến khi gặp Tiểu Long Nữ lại tìm đủ cách lừa lọc để được lấy nàng.

Cừu Thiên Xích thì thâm độc đa đoan, ép chồng phải giết chết tình nhân, sau lại ép Dương Quá lấy Công Tôn Lục Ngạc, cuối cùng đặt bẫy giết chết chồng mình. Quả thực vợ chồng hai người này như đũa có đôi, sống bạc ác, chết chôn chung một mồ. Đôi lúc, người ta tự băng khoăn rằng, tài sao hai con người này có thể sinh ra được một đứa con thánh thiện như Lục Ngạc?

Công Tôn Chỉ mới chỉ dùng thủ đoạn lừa lọc Tiểu Long Nữ, thì có lẽ vẫn thua xa Doãn Chí Bình. Họ Doãn vốn ngày đầu gặp mặt đã si mê Tiểu Long Nữ. Tình yêu đơn phương ấy vốn dĩ vô vọng, bởi Tiểu Long Nữ có đi ra ngoài bao giờ. Nhưng biến cố xảy ra, khiến Dương Long hai người phải rời khỏi Cổ Mộ, đồng thời vô phúc gặp ngay ông bố chồng nuôi hờ điểm huyệt khó giải, biến Tiểu Long Nữ thành miếng mỡ để trước miệng con mèo Doãn Chí Bình. Từ một tình yêu đơn phương đẹp đẽ, Doãn Chí Bình đã biến nó thành một thứ tình của chiếm đoạt, của việc thiếu sự kiềm chế, thành trò bỉ ổi và bẩn thỉu. Họ Doãn có thể một lần có được thân xác Tiểu Long Nữ, nhưng vĩnh viễn chẳng có được trái tim nàng. Hắn sống trong lo sợ, dằn vặt, cuối cùng chấp nhận chết để tạ tội với Tiểu Long Nữ.


Anh Cô

Toàn Chân Giáo không chỉ có Doãn Chí Bình mới nảy sinh yêu đương và dục vọng. Chu Bá Thông - sư thúc tổ của hắn, tuy không phải là đạo sĩ, nhưng cũng một lần "lầm lỡ", vạn lần trốn tránh. Chỉ vì vô tình nảy sinh dục vọng với Anh Cô, bắt đầu từ trò điểm huyệt nghịch ngợm, mà sau này Nam Đế Đoàn Trí Hưng vướng lụy ghen tuông, xuống tóc đi tu vì không chịu nổi đả kích; Anh Cô thì cũng trở nên khùng khùng điên điên, tìm theo đuổi bắt mãi đến khi cả ba người râu tóc đã bạc trắng. Cuối cùng, nhờ sự can thiệp và giúp đỡ của Dương Quá, ba người biến cái tình cút bắt tay ba ấy thành tình bạn hữu, từ cõi tục sang cõi tiên, sum vầy nơi Bách Hoa Cốc.

Nếu như sư đệ có thể gọi là "vô tình vui chơi ra sản phẩm", thì vị sư huynh của Chu Bá Thông - tức Trung Thần Thông Vương Trùng Dương lại ngược lại, ông từ chối tình cảm của một mỹ nữ thủa ấy, chính là Tổ sư của phái Cổ Mộ - Lâm Triều Anh. Có thể nói, thủa còn đấy khí phách hào hùng chống giặc Kim, hai người Vương - Lâm duy trì với nhau một thứ tình cảm rất mặn mà, đằm thắm. Điều ấy được chứng minh qua những bức thư mà Vương Trùng Dương gửi cho Lâm Triều Anh. Giữa lúc chiến trận, vẫn còn tâm trạng để viết thư, dù chỉ là những bức thư tường thuật chiến trận, chứng tỏ người nhận được thư phải quan trọng với họ Vương đến nhường nào.


Lâm Triều Anh

Thậm chí, khi nghe tin Lâm Triều Anh bị ốm, Vương Trùng Dương còn cất công đi tìm khối băng Hàn Ngọc để giúp nàng trị thương, hẳn tình cảm phải sâu nặng thế nào. Thế nhưng, có lẽ vì nữ nhân họ Lâm cũng là một trang hào kiệt, tài giỏi hơn người, Vương Trùng Dương lại thẹn mình vì đại nghiệp không thành, cùng với sự cứng đầu không ai chịu ai, Vương Trùng Dương rút kiếm  tâm chém đứt cái tình, sáng lập ra Toàn Chân giáo; Lâm Triều Anh ôm mối hậnTào Khang chẳng thành, mà rút về Hoạt Tử Nhân Mộ, dạy những người nữ bên cạnh mình võ công, sáng lập ra Cổ Mộ phái.

Toàn Chân Giáo và Cổ Mộ Phái đối lập nhau không chỉ về võ công mà còn là giới tình. Ấy rồi lại có những biến cố xảy ra, để "Nghịch đồ của Toàn Chân giáo" Dương Quá  lọt vào Cổ Mộ, nhận Tiểu Long Nữ làm sư phụ, gọi nàng là Cô cô. Hai người sống với nhau trong Cổ Mộ, dần ra nảy sinh tình cảm, tâm hồn đồng nhất.  Tuy thế, mối tình của họ không đơn thuần mà đến được với nhau. Họ đã trải qua những khó khăn, từ sự cười chê về sư đồ luyến của người đời, rồi những hiểu lầm, những hi sinh dành cho nhau mà dẫn đến chia ly năm lần bảy lượt, để rồi đến lúc đoàn tụ được thì hai thân cũng đã đầy rẫy những thương tích, từ vết thương ngoài thân cho đến những vết thương lòng.

Tiểu Long Nữ không còn lần đầu cho Dương Quá, Dương Quá cũng chỉ có thể ôm nàng bằng một tay, nhưng họ độ lượng và cảm thông với nhau, bỏ qua tất cả để giành cho nhau những giây phút cuối cùng. Biến cố lại thêm một lần biến cố, Tiểu Long Nữ mong Dương Quá được sống, từ nơi Đoạn Trường Nhai đã nhảy xuống dưới đáy Tuyệt Tình Cốc, để lại cỏ đoạn trường để cứu tình lang. Nàng để lại dòng chữ, hẹn mười sáu năm sau sẽ gặp lại: “Mười sáu năm sau gặp tại đây. Phu Thê tình thâm, đừng bội tín. Tiểu Long Nữ gửi phu quân Dương lang, ngàn lời trân trọng, cầu mong gặp lại.”

Nàng mong sao nỗi tương tư sẽ dần nguôi ngoai theo ngày tháng không làm tổn thương Quá nhi của nàng như bây giờ nữa. Tiểu Long Nữ hy vọng:

16 năm sẽ vừa cho nỗi nhớ
16 năm sẽ được sự bình yên
16 năm mong tình cảm nhạt dần
16 năm không đau lòng tuyệt vọng.

Nhưng mười sáu năm chẳng làm cho Dương Quá quên được Tiểu Long Nữ, để rồi chàng điên cuồng gào thét gọi tên nàng, cuối cùng nhảy xuống nơi vực thẳm ở Đoạn Trường Nhai. Ông trời dường như cảm động trước mối tình mòn mỏi đợi chờ của hai người, mà để họ gặp lại nhau trong mừng vui khôn siết.


Dương Quá - Tiểu Long Nữ 

Mối tình ấy, trên đời có lẽ khó xảy ra, hoặc có lẽ, chỉ đến đáy của Tuyệt Tình Cốc là hết. Mối tình ấy,  là mối tình thiên trường địa cửu, nhưng dường như, vẫn chỉ là cảnh tiên giới bồng lai. Chỉ có điều, cái mộng tiên ấy lại vô cùng thực....

Hỡi thế gian tình là chi vậy?
Mà đôi lòng nguyện sống chết cùng nhau
Trời Nam Đất Bắc đôi ngã cách,
Một dãy sông dài lặng lẽ thay….

(Nguyên Hiếu Vấn)

---------------------

Thần điêu hiệp lữ
  1. Thần điêu đại hiệp - Những điều tưởng như không tưởng
  2. Dương Quá và Tiểu Long Nữ, ái tình đẹp nhất trong tiểu thuyết Kim Dung
  3. Dụng ý của Kim Dung khi cho Dương Quá cụt tay là gì?
  4. Dương Quá bình thường, không thích cô Long nhưng có cảm xúc với Dương Khang!
  5. Tình cảm Tiểu Long Nữ dành cho Dương Quá còn là tình mẹ hiền
  6. Tình cảm của Dương Quá đối với Tiểu Long Nữ: là con với mẹ, là em trai với chị gái
  7. Mối tình Dương Quá - Tiểu Long Nữ - Nghĩ người, ngẫm ta...
  8. Thủ cung sa & Tiểu Long Nữ
  9. Doãn Chí Bình - quân cờ thí đáng thương
  10. Tiểu Long Nữ thất trinh chớ chẳng bất trinh
  11. Dù Tiểu Long Nữ không chết thì tình yêu của Quách Tương cũng sẽ không được Dương Quá đền đáp
  12. Quách Tương - thương quá!
  13. Chữ NẾU nào cho Quách Tương
  14. Quách Phù không hiểu gì về tâm lý
  15. Lý Mạc Sầu chết không được hưởng tình yêu
  16. Lý Mạc Sầu & tâm sự kẻ lụy tình
  17. Lý Mạc Sầu – Người đàn bà lụy tình
  18. Lý Mạc Sầu - Yêu và Hận
  19. Lý Mạc Sầu, chuyện một người đàn bà
  20. Yêu như Mạc Thu hận như Mạc Sầu
  21. Lý Mạc Sầu - Thiên niên chi hận
  22. Doãn Chí Bình – Quân cờ thí đáng thương
  23. Công Tôn Lục Ngạc - Tình vô vọng

Thứ Bảy, 24 tháng 10, 2015

LỊCH SỬ HỘI HỌA





















LỊCH SỬ HỘI HỌA

LINK 1

LINK 2

* HƯỚNG DẪN TẢI SÁCH ĐIỆN TỬ MIỄN PHÍ: (NHẤP CHUỘT VÀO LINKS DOWNLOAD SÁCH, CHỜ KHOẢNG 10 GIÂY RỒI CLICK CHUỘT VÀO BIỂU TƯỢNGskip (ĐỐI VỚI LINKS 1) HOẶC MỚI(ĐỐI VỚI LINKS 2) Ở GÓC PHÍA TRÊN BÊN PHẢI MÀN HÌNH ĐỂ CHUYỂN HƯỚNG TỚI FILE TẢI SÁCH MIỄN PHÍ).
 => LƯU Ý: ĐỂ CÓ THỂ TẢI SÁCH MIỄN PHÍ, BẠN NÊN CÓ TÀI KHOẢN GOOGLE (GMAIL, DRIVE, BLOGGER, GOOGLE+…) VÌ CHÚNG TÔI LƯU TÀI LIỆU TẠI DRIVE CỦA GOOGLE.

Thứ Tư, 21 tháng 10, 2015

Lâm Bình Chi - mù mắt mù lòng

Ngao 

Bắt đầu câu truyện, chàng là một thiếu gia nhà giàu, mặt đẹp như ngọc, nghĩa khí đầy mình, trên đường đi săn đã ra tay cứu một nữ nhân xấu xí mà vô tình giết một người. Kết thúc câu truyện, hắn là một kẻ nam chẳng ra nam, nữ không ra nữ, chính tay sát hại nương tử của mình, biến chất khôn lường, chịu kiếp đày đoạ dưới đáy nhà lao Tây Hồ.


Cuộc đời hắn đầy rẫy bi kịch, tương lai hắn bị bôi đen bởi những mưu đồ đen tối. Nếu không có những biến cố đó, ắt hẳn hắn tương lai sẽ rạng rỡ.

Nhắc đến Lâm Bình Chi, ít nhiều người ta sẽ vừa cảm thấy thương xót, vừa thấy căm ghét con người này. Phần thương xót nhiều hơn căm ghét.

Thương xót vì hắn bị dòng đời xô đẩy, là quân tốt thí bàn cờ tranh đoạt của thiên hạ để đến mức biến mình người không ra người, ngợm không ra ngợm.

Nhưng cũng căm ghét hắn vì hắn bỏ chính theo tà, biến chất từ một người thiện lương thành kẻ ác độc, căm ghét vì hắn "cướp" Nhạc Linh San từ tay Lệnh Hồ Xung, rồi sau đó vô tình vô cảm mà giết nàng.

Bi kịch của Lâm Bình Chi bắt đầu không phải từ lúc hắn giết Dư Ngân Nhạn, mà bắt đầu từ cuốn Tịch Tà Kiếm Phổ của Lâm Gia. Chứng kiến cảnh từng người, từng người trong Phúc Uy Tiêu Cục bị giết chết một cách bí ẩn, rồi cha mẹ chết thảm vì bị hành hạ, Lâm Bình Chi vô cùng đau khổ và uất hận.

Cái khúc dạo đầu của Tiếu Ngạo Giang Hồ khiến ta không khỏi băn khoăn ngạc nhiên. Không rõ Lâm thiếu hiệp có "té núi không chết mà lụm bí kíp không ". Nhưng không, Lâm Bình Chi tiếc rằng không được một lần té núi. Nhưng không té núi, hắn đã ngã vào những vực thẳm còn đáng sợ hơn vực núi.

Cũng là ban đầu, người ta thấy một Lâm Bình Chi gặp biến cố của gia môn, bấn loạn nhưng vẫn hết sức chính nghĩa. Hắn nhịn nhục chịu cái mắng của một vị thẩm thẩm không quen biết, ăn một cái bánh dính đầy phân, hứng chậu nước rửa chân của mấy tên Thanh Thành, nhưng không nhân lúc chúng ngủ mà ra tay sát hại. Tiếp tục với đó, hắn nhịn đau mà chịu cho Mộc Cao Phong hành hạ, dám đối đầu với Dư Thương Hải và vô tình cứu được Lệnh Hồ Xung. Gia nhập Hoa Sơn phái thì chăm chỉ tập luyện chẳng quản đêm ngày. Đồ rằng, họ Lâm sẽ thành một bậc đại hiệp chính khí đầy mình.

Tiếc thay, Lâm Bình Chi là kẻ có đủ trí tuệ, có sự nhẫn nhục, nhưng sự nhẫn nhục đó không đủ để lấn át được cái lòng sân hận và một phần đố kỵ của hắn. Họ Lâm dần bước theo con đường tà môn tự lúc nào. Hắn bước vào con đường đó cũng có lý do chính đáng. Với trí tuệ và sự quan sát của mình, hắn phát hiện ra Nhạc Bất Quần là một kẻ không ra gì. Hắn bắt đầu học cách đề phòng mọi thứ, nhưng cũng liều lĩnh làm mọi thứ để giành lại được Tịch Tà Kiếm Phổ. Từ tình cảm chân chính, hắn lợi dụng Nhạc Linh San như một lá chắn hữu ích để giúp mình không bị Nhạc Bất Quần nghi ngờ. Tựu chung lại, con người như Lâm Bình Chi là hệ quả tất yếu của một xã hội thối nát. Hắn được ví như con tốt trên bàn cờ số mệnh, nhưng hắn cũng chính là con rối với sự lựa chọn của chính mình.

Lâm Bình Chi, rốt cục từ thiện lương thành kẻ biến thái đại ác, giết người không gớm tay, tâm lý quặt quẹo. Báo được xong thù hận với Dư Thương Hải, Mộc Cao Phong, hắn cũng bị nước độc bắn làm mù mắt. Thứ nước độc trên bướu Mộc Cao Phong làm mù mắt Lâm Bình Chi, nhưng sân hận của bản thân và sự tác động của xã hội đã làm méo mó tâm hồn hắn, làm mù lòng hắn. Cùng mù với hắn là Tả Lãnh Thiền, bị Nhạc Bất Quần đâm mù mắt nhưng tham vọng cũng làm họ Tả mù luôn lòng.

Hắn là thứ sản phẩm đặc trưng nhất, tiêu biểu nhất của một chốn giang hồ chính tà phân tranh, giữa một võ lâm đầy mưu mô xảo quyệt.

Vô tình, có ai lại nhớ đến Chí Phèo, cũng vì một xã hội bẩn thỉu mà rạch nát mặt mình, trở thành con người không được xã hội chấp nhận. Lâm Bình Chi, liệu có khác nhiều không?

Ta buồn cho hắn, ta cảm thương đồng thời cũng căm ghét hắn. Nhưng nói cho cùng, chính chúng ta trong hoàn cảnh của hắn, cũng chưa chắc đã không làm như hắn. Nên đành ngậm ngùi rằng xã hội, cuộc đời, số mệnh cũng như ngòi bút của Kim Gia thật bất công.Và chính hắn đã bất công với bản thân mình. Thương hại thay!



------------------

Bài liên quan:
Tiếu ngạo giang hồ
  1. Doanh Doanh hoàn mỹ quá khiến tôi đâm ... nghi ngờ !
  2. Nhậm Doanh Doanh - Người tình tri âm tri kỷ
  3. Yêu nhất Lệnh Hồ Xung!
  4. Lệnh Hồ Xung - Chân dung gã tửu đồ lãng tử
  5. Lệnh Hồ Xung - Nhạc Linh San, cho bi kịch tình đầu
  6. Lệnh Hồ Xung - Nhạc Linh San: Bản tình đẹp dang dở
  7. Nhạc Linh San có ân hận trong cuộc hôn nhân với Lâm Bình Chi không?
  8. Nhạc Linh San - yêu không hối tiếc
  9. Nhạc Linh San - Lâm Bình Chi: Tình mẹ con (!?)
  10. Lâm Bình Chi - con tốt trên bàn cờ số mệnh
  11. Nhạc Linh San - người khiến tôi đau lòng nhất
  12. Nhạc Linh San: Đương thì nhược ái Hàn công tử
  13. Gia đình ni cô Nghi Lâm – Giá trị của sự nhân bản
  14. Dòng lệ Nghi Lâm
  15. Nhớ Nghi Lâm
  16. Đông Phương Bất Bại - Dương Liên Đình: chuyện tình kinh thiên động địa
  17. Những chuyện lạ đời về nhân vật Đông Phương Bất Bại
  18. Đào Cốc lục tiên - một sáng tạo độc đáo của Kim Dung
  19. Giang hồ tiếu ngạo cầm tiêu (thơ)
  20. Mỹ nhân chết thảm trong tiểu thuyết kiếm hiệp Kim Dung
  21. Tình si trong “Tiếu ngạo giang hồ”
  22. Lưu Chính Phong - giấc mơ tiếu ngạo giang hồ

Thứ Hai, 19 tháng 10, 2015

Đóa Mai Côi giữa rừng

Nguyen Hoa

Người yêu anh như bông hoa hồng đỏ
Bông hoa tươi đang nở giữa mùa hè

Trong năm đóa hoa đang đến khi khai nở của họ Đoàn, nàng là bông hoa cô độc và u ẩn nhất. Nàng là con của Đoàn Chính Thuần với Tu la đao Tần Hồng Miên, có điều, từ nhỏ, Tần Hồng Miên đã không cho nàng biết nàng là con của bà. Hơn nữa, bà thường đánh đập nàng không thương tiếc, bắt nàng sống biệt lập với thế gian và nhồi nhét những định kiến (của Tần Hồng Miên) về nam giới, khiến nàng luôn có tư tưởng cực đoan về nam nhân. Chính sự vô tâm và thiếu trách nhiệm của cha nàng, cùng với cách hành xử có phần nhẫn tâm, vô lý của Tần Hồng Miên, mà cũng như bốn người con gái họ Đoàn, Mộc Uyển Thanh lâm vào tình cảnh trớ trêu với Đoàn Dự.

Với Đoàn Dự, Mộc Uyển Thanh ban đầu là một cô gái hung dữ, ghê gớm. Nàng có giọng nói trong vắt nhưng tẻ nhạt và lạnh như băng - hậu quả của cuộc sống buồn tẻ, biệt lập cùng với sư phụ (cũng là mẹ đẻ của nàng). Nàng che khăn kín mặt, nhưng cơ thể lại tỏa ra một mùi hương thoảng, "một mùi thơm nhẹ nhàng như lan mà không phải lan, ngào ngạt như xạ mà không phải xạ. Một mùi thơm tuy không nồng nàn nhưng làm cho người ngửi thấy phải mê ly, phải rùng mình" - bởi thế, nàng có ngoại hiệu là Hương Dược Xoa - một ngoại hiệu kỳ quặc khi ghép chữ Hương với Quỷ Dạ Xoa. Mộc Uyển Thanh tuy lần đầu mới bước ra khỏi giang hồ, nhưng giết người đã không gớm tay. Điều này cũng khiến Đoàn Dự không khỏi nhíu mày.

Bạn đồng hành nàng là một con ngựa cái màu đen tuyền, thuộc giống lương câu tên là Hắc Mai Côi. Và nàng cũng không khác, nàng cũng là một đóa Mai Côi (hoa hồng đỏ) rực rỡ giữa rừng.

Có điều, đóa hoa đó luôn giấu kín mình trong những tầng lá, những lớp gai nhọn xù xì, chờ người xứng đáng khám phá ra nó. Chẳng thế mà, nàng phải thể một lời thề khá đặc biệt: " Người đàn ông đầu tiên thấy được mặt nàng mà nàng không giết người đó thì kẻ đó sẽ là chồng nàng".

Và người đàn ông đó là Đoàn Dự:

"Nàng chầm chậm mở chiếc khăn ra. Đoàn Dự bỗng thấy bàng hoàng, trước mắt là một khuôn gương đầy đặn như trăng vừa lên, thanh khiết như tuyết đọng trên hoa mới nở, xinh đẹp vô cùng. Có điều làn da hơi xanh xao, không một chút huyết sắc, hẳn là vì lâu nay dùng khăn che mặt. Đôi môi mỏng dính nhưng cũng chỉ đậm hơn một chút, Đoàn Dự thấy nàng sao thật đáng thương, dịu dàng mềm mại, còn đâu một nữ ma đầu giết người không chớp mắt?"

Một Mộc Uyển Thanh cá tính, hung dữ, bỗng chốc trở lại bản tính nguyên thủy của người con gái: dịu dàng, tình cảm, thậm chí còn đòi hỏi, mong muốn được chở che... Tất cả những bước ngoặt đó, là khi nàng gặp được chàng đồ gàn Đoàn Dự - kẻ tuy bị nàng đánh cho tơi tả, nhưng vẫn liều chết để bảo vệ mình. Nàng chọn người tuy là lúc bức bách, nhưng không sai chút nào...

Có điều...

Hình như ông trời vẫn chưa muốn cho Mộc Uyển Thanh được hạnh phúc. Nàng cùng Đoàn Dự đến gặp Đao Bạch Phụng, đến hoàng cung Đại Lý... Tuy có cảm tình với Đoàn Dự, nhưng Mộc Uyển Thanh bất giác lại thấy gọi về một sự cô quạnh, hụt hẫng. Giá Đoàn Dự là một người dân thường của đất Đại Lý, nàng sẽ thoải mái hơn. Nơi lầu son gác tía dường như không hợp với một nữ tử giang hồ như nàng...

Và bi phẫn hơn, mẹ của người nàng yêu lại là Đao Bạch Phượng - kẻ thù của sư phụ nàng. Mộc Uyển Thanh không giải thích nhiều, cũng bỏ qua tình cảm nam nữ, quyết đoán lạnh lùng mà một mũi tên bắn về phía Đao Bạch Phụng !

Một mũi tên sát nhân. Một mũi tên làm sáng tỏ thân thế nàng và cũng làm nàng đau hơn bao giờ hết. Mẹ nàng chính là sư phụ nàng, cha nàng chính là người mà nàng sắp gọi là cha chồng, và chồng tương lai của nàng là anh cùng cha khác mẹ với nàng....

Đối với một cô gái mười tám tuổi, mới nhen nhóm được lửa tình cảm, lại gặp phải tình huống như thế, còn gì đau đớn hơn. Và nàng đã rơi vào bẫy của Đoàn Diên Khánh. Lão muốn thỏa ước nguyện của nàng và cũng đồng thời định hạ danh dự họ Đoàn. Tuy nhiên, mưu kế ấy không thành công, bởi con người Đoàn Dự tuy không biết võ công gì nhiều nhưng đã thoát khỏi được phần con đầy dục vọng của mình, thắng được thứ thuốc "Âm Dương Hòa Hợp Tán" cực mạnh....

Sau sự kiện ở Vạn Kiếp Cốc, nàng bỏ đi cùng mẫu thân mình đến tìm Nguyễn Tinh Trúc để trả thù, tận mắt thấy được sự đào hoa của cha đẻ mình (đến mức ông gần mất mạng dưới tay Khang Mẫn)...
Mộc Uyển Thanh sau đó rong ruổi ở đâu không ai rõ. Nàng cũng không đi cùng mẫu thân của mình. Chỉ đến khi trên đường đi đến Tây Hạ, Đoàn Dự tái ngộ lại nàng khi nàng đánh nhau với bọn người Thổ Phồn. Khi Đoàn Dự gặp nạn cùng Vương Ngữ Yên, nàng mới theo gợi ý của Tứ Kiếm giả làm Đoàn Dự để "thay ngươi lấy công chúa Tây Hạ về, mai mốt đánh nhau cãi nhau cho ngươi biết thân"....

Một người con gái suy nghĩ như vậy quả thực trong tính cách có sự mộc mạc, giản đơn. Thậm chí, trong đó hàm chứa cả cái thói ghen tuông nồng đậm, "không ăn được thì đạp đổ". Cách hành xử của nàng từ đầu tới cuối truyện, vô cùng dứt khoát, nhưng phần nào mang trong đó hành vi rất hoang dã và hậu quả từ sư thiếu "học vấn" từ môi trường giáo dục gây nên. Nó tạo cho nàng Mộc Uyển Thanh một cá tính sâu đậm mà ít người đọc nào quên được, khiến nàng, dù chỉ là tuyến nhân vật thứ chính, nhưng luôn được yêu mến hơn nàng Vương Ngữ Yên yểu điệu thục nữ, luôn lấy cái chết ra để giải quyết nỗi đau ...



---------------------

Bài liên quan:





Thứ Bảy, 17 tháng 10, 2015

Vương Ngữ Yên

Ngạo

Đoàn Chính Thuần có tất cả 6 người con, trong đó có một người con trai "nuôi" là Đoàn Dự, và năm đóa hóa mỗi người một vẻ, đó là A Châu, A Tử, Chung Linh, Mộc Uyển Thanh và Vương Ngữ Yên.

Trong đó, Vương Ngữ Yên là người được xuất hiện đến nhiều nhất, nhiều người thích và cũng nhiều người không thích nhất. Thích vì vẻ đẹp cuốn hút, nhẹ nhàng cua nàng. Và ghét, vì cho nàng "bánh bèo", "bình hoa di động", "đổi dạ thay lòng "... Mỗi cái sự thích và mỗi sự ghét đều có lý do của nó. Còn với tôi thì sao? Có lẽ, tôi mang tư tưởng của một đại nam nhân, thích che chở nữ nhân, kể cả nữ nhân mạnh mẽ như Mộc Uyển Thanh tôi cũng muốn che chở, và vì về, với Vương Ngữ Yên, tôi có một mối hảo cảm chứ ít có cảm nhận không tốt nào về nàng.

Nói về Vương Ngữ Yên, thì phải qua hình ảnh của hai nam nhân bên nàng. Một người là người nàng luôn chú ý dõi theo, làm tất cả vì hắn, người còn lại, là người luôn dõi theo nàng, làm tất cả vì nàng: Mộ Dung Phục và Đoàn Dự.

Vương Ngữ Yên xuất hiện, vốn lại không xuất hiện bằng cái vẻ đẹp thiên tiên ngữ mông ngay trước mắt Đoàn Dự ngay lần đầu tiên, mà xuất hiện bởi một giọng nó khiến tim một kẻ si như Đoàn Dự phải nẩy lên, lưu luyến và ghen tỵ. Giọng nói của nàng, ví như "tiếu ngữ yên nhiên, hòa ái khả thân" (Nói cười có duyên, hòa ái muốn thân). Giọng nói ấy đã mê hoặc Đoàn Dự, và sau đó, vẻ đẹp của nàng cũng mê hoặc họ Đoàn nốt. Nàng rất giống bức tượng ngọc nơi Vô Lượng Động, mà họ Đoàn gọi là "Thần tiên tỷ tỷ".

Vương Ngữ Yên xuất hiện ngay đầu tiên, mà người đầu tiên nàng nhắc đến cũng là người nàng quan tâm: Mộ Dung Phục. Họ Mộ Dung rồng phượng loài người, chí lớn ngất trời, lại là biểu ca của nàng. Ở nơi Mạn Đà Sơn Trang biệt lập, chuyện chỉ quanh năm biết đến một nam nhân mặt mũi như rồng phượng, trí tuệ tuyệt luân, "soái ca cực phẩm" như vậy, có nữ nhân nào không mê mẩn cho được. Thế nên, nàng vì hắn, dù không thích vẫn cứ đọc hết đống sách vở võ công mà Mộ Dung Bác lấy được từ Lang Hoàn Phúc Địa của Tiêu Dao Phái, để trợ giúp cho họ Mộ Dung hoàn thành nghiệp lớn.


Bởi nàng chăm chỉ đọc sách, trí nhớ lại tuyệt luân, dù là nữ nhân nhỏ tuổi ngây thơ nhưng không hề sợ sệt, lời nói với bọn hào khách giang hồ chiếm cứ Thính Hương Thủy Tạ của A Châu một cách tự nhiên, khuyến khích, chỉ điểm Chử Bảo Côn nhẹ nhàng như không. Vương Ngữ Yên trí tuệ hơn người, nhưng cũng biết nhìn người, khuyến khích động viên người khác, không khiến họ tủi thân bởi nhân dạng và phẩm cách kém cỏi của mình. Vương Ngữ Yên mỗi bước chỉ bảo Chư Bảo Côn đều vô cùng cẩn thận, suy nghĩ cực kỳ sâu xa. Tôi tự hỏi, giả tỷ Vương Ngữ Yên không chỉ đọc sách về Võ công, mà còn đọc sách về binh pháp, nàng sẽ hỗ trợ cho Mộ Dung Phục mạnh đến mức nào?

Lúc được Đoàn Dự cõng chạy trốn, nàng cũng thẳng thừng chỉ bảo Đoàn Dự cách ... "giết người". Đọc đến đây, tôi cảm thấy hơi "sợ" nàng :)) Một nữ nhân nhỏ tuổi, lại chỉ điểm cho người ta cách giết hại một người như không có gì, quả là có chút đáng sợ. Và, tuệ nhãn của nàng cũng không hề tệ, thằng thừng nói với Lý tướng quân (người Mộ Dung Phục giả danh) rằng Đoàn Dự có thể hơn được hắn, dưới sự chỉ bảo của nàng. Đủ thấy, Vương Ngữ Yên tài năng hơn người, độ sắc sảo, ghê gớm cũng hơn người. :))

Có điều, nàng quá quan tâm đến Mộ Dung Phục.

Sự quan tâm của nàng đến họ Mộ Dung không sai, nhưng vì quá quan tâm, quá yêu thích, thì sẽ bỏ qua những nhược điểm của người ta đối với mình. Quá quan tâm một người, cũng chở nên yếu đuối trước mặt người đó, để được hắn trở che, chăm sóc.Nàng vì hắn mà trốn nhà phiêu bạt giang hồ. Nàng thấy hắn gặp nguy thì ánh mắt quan thiết, lo lắng không sao tả nổi, thậm chí bỏ mặc sự an nguy của người khác chỉ để lo lắng cho hắn. Nàng thậm chí còn tỏ ra ích kỷ, tỏ thái độ mừng vui khi nghe Đoàn Dự sẽ cưới công chúa Tây Hạ để nàng được ở bên Mộ Dung Phục. (nhưng thực ra ích kỷ, có riêng gì mình nàng, Mộc Uyển Thanh, A Tử ... cũng đâu phải không ích kỷ )Nhưng, hắn lại là Mộ Dung Phục, kẻ "thà phụ người chứ không để người phụ ta", hắn đã không ít lần bỏ rơi nàng. Lần thứ nhất, là ở Vạn Tiên đại hội, hắn không nhún mình để cứu nàng; lần thứ hai, là trên đường đi Tây Hạ, hắn khiến nàng đau thương mà tự tử (không thành); lần thứ ba, là ở nơi giếng khô, hắn bỏ mặc nàng sống chết không quan tâm...

Sự thay đổi trong tâm lý của Vương Ngữ Yên cũng là một sự biến động dần dần, đến lượng cần đủ độ thay đổi thì đột ngột biến động. Nàng qua hai lần sinh tử, mới nhận ra được tấm chân tình của Đoàn Dự, nhận ra được lòng dạ của Mộ Dung Phục. Nàng đã buông, buông một cách đúng lúc và quyết liệt, để được ở bên người yêu nàng, quan tâm, che chở nàng thực sự. Nhiều người chê nàng đột ngột thay đổi, chẳng qua, chúng ta đã quá khắt khe với nàng mà thôi. (Ta thường trách người chọn lầm người yêu, tại sao ta lại không chấp nhận người ta buông tay đúng lúc?)

Đoàn Dự và Vương Ngữ Yên xứng đáng ở bên nhau, vì những gì họ đã hi sinh cho nhau, và biết chấp nhận nhau.





-----------------

Bài liên quan:



Thiên long bát bộ
  1. Tứ giác tình yêu trong Thiên Long Bát Bộ
  2. Mộ Dung Phục, Vương Ngữ Yên, Đoàn Dự – Mơ và thực!
  3. Đoàn Dự: kẻ phụng hiến trong tình yêu
  4. Đoàn Dự: Kẻ may mắn trong tình tay ba
  5. Tại sao Đoàn Dự lại lấy được Vương Ngọc Yến?
  6. Hai cuộc tình ngang trái của Đoàn Dự
  7. Tình đơn phương và lòng chung thủy của Vương Ngữ Yên
  8. Vương Ngữ Yên - Người con gái vẹn toàn
  9. Tiêu Phong - Người anh hùng trong mê cung định mệnh
  10. Tiêu Phong- một đời kiêu hùng, một chân tình oan nghiệt
  11. Tiêu Phong: Bi kịch người anh hùng
  12. Kiều Phong: thân bại danh liệt vì không chịu ngắm nhìn người đẹp (!?)
  13. Tiêu Phong - A Châu: mối tình bất tử
  14. Đoản khúc cho Kiều Phong
  15. Tiêu Phong hay Kiều Phong?
  16. Những giọt nước mắt của A Châu
  17. "Thiên long bát bộ" và mối tình A Châu
  18. Đoàn Chính Thuần - tuyệt đại cao thủ về tán gái!
  19. Hư Trúc & giấc mơ tu thành chánh quả
  20. Cô Tô Mộ Dung Phục - một câu chuyện bi hùng
  21. Mộ Dung Phục, cuộc đời như mộng
  22. Giăng bẫy bắt tình nhân cũ
  23. Du Thản Chi - tình yêu vĩ đại
  24. Tản luận và giới thiệu về Thiên Long Bát Bộ
  25. Hoài cảm Thiên Long Bát Bộ
  26. Khang Mẫn thèm khát áo hoa
  27. Tản mạn Đoàn Diên Khánh
  28. Nhạc Lão Tam: danh nhân không tên

Thanh Long

Hoa Văn

Thanh Long phái (môn phái Thanh Long) là một môn phái nhỏ có nguồn gốc từ nước Cao Ly (Triều Tiên ngày nay) được nhắc đến trong tác phẩm Ỷ thiên đồ long ký (Cô gái đồ long) của Kim Dung.


Môn phái Thanh Long chuyên sử dụng khí giới là cây phán quan bút. Đặc biệt đầu bút đúc hình rắn. Tuy nhiên chiêu số và phương pháp điểm huyệt khác hẳn Trung Thổ, đại khái là theo cách âm nhu tàn độc của loài rắn, chiêu số linh động.

Chưởng môn Thanh Long trong truyện có tên là Tuyền Kiến Nam, lúc này y được bang chủ Tam Giang Bang ở Lĩnh Nam đem hậu lễ mời sang giúp tìm tung tích Tạ Tốn.

Khi giáp mặt vợ chồng Trương Thúy Sơn và Ân Tố Tố, Tuyền Kiến Nam nói: Lão phu chỉ hỏi các hạ một câu: Kim Mao Sư Vương trốn ở đâu?

Trương Thúy Sơn nói: - Nếu như tại hạ không nói thì sao?

Tuyền Kiến Nam nói: - Trương ngũ hiệp võ nghệ cao cường, bọn ta tuy đông người nhưng cũng chưa chắc cầm giữ được ngươi.

Trương Thúy Sơn nói: - Được rồi, thế thì tại hạ xin lãnh giáo võ học cao chiêu của Cao Ly. Thế nhưng nếu Tuyền lão anh hùng chịu nhường tại hạ một chiêu, nửa thức thì sao?

Tuyền Kiến Nam cười đáp: - Nếu như ta thua thì tất cả mọi người sẽ cùng xông lên, chứ bọn ta không theo cách thức một chọi một. Nếu phái Võ Đương đông hơn, các ngươi cứ việc lấy thịt đè người. Hồi xưa Tùy Dượng Đế, Đường Thái Tông, Đường Cao Tông bên Trung Quốc sang xâm chiếm lần nào cũng đem mấy chục vạn người đánh vài vạn quân của Cao Ly thì sao? Xưa nay đánh nhau bên nào nhiều là bên ấy thắng.

Qua đó, có thể thấy quan điểm của Thanh Long phái là không có gì cao thượng, chính nghĩa cả. Và sau đó, khi Tuyền Kiếm Nam giao đấu với Trương Thúy Sơn - xếp hàng thứ 5 trong Võ Đang thất hiệp thì cũng đấu không lại.

---------------

Môn phái, bang hội

Thứ Tư, 14 tháng 10, 2015

Hồng Thất Công: Lão ăn mày khiến cả võ lâm kính phục

Vô Danh

Các fan kiếm hiệp Kim Dung chắc sẽ không lạ lẫm gì với môn phái Cái Bang, tập hợp của những kẻ ăn mày tứ xứ thập phương. Trong đó Hồng Thất Công, bang chủ Cái Bang được người đời tôn kính.


Tuy chỉ là một lũ ăn mày ăn mặc rác rưới nhưng bang chủ của họ, đệ nhất ăn mày Hồng Thất Công lại được người đời tôn kính, thậm chí còn được mệnh danh là Bắc Cái, trở thành một trong bốn thế lực mạnh nhất trong võ lâm Trung Nguyên thời đó.

Hình ảnh Bắc Cái trong phim ảnh thường được xây dựng hơi khác đi so với nguyên mẫu của Kim Dung tiên sinh, giản dị hơn, nghiêng về phần tếu táo, hài hước hơn là khắc họa được hình ảnh vị bang chủ đại trí tuệ, đại võ công nhưng rất đỗi đời thường và bình dị. Thực chất, xem Hồng Thất Công qua sự thể hiện của Lưu Đan, người ta thấy giống với một… đạo sĩ phái Toàn Chân hơn là bang chủ Cái Bang. Còn dưới sự nhập vai của Lương Gia Nhân, Hồng Thất Công gần với tưởng tượng của độc giả hơn, nhưng cũng chỉ tập trung ở phần diện mạo.

Dù đã được tôn lên làm Bắc Cái, một trong số những danh hiệu cao quí của giới võ lâm, nhưng Hồng Thất Công vẫn chẳng thể nào bỏ được tính ham ăn vốn có của mình.

Diễn viên kỳ cựu Lưu Đan đã thể hiện khá tốt cái khắc khổ nhưng thông tuệ qua vẻ ngoại hình đặc trưng của mình, còn khí phách uy vũ và chất quân tử của Bắc Cái thì lại chưa rõ nét. Nhưng dù sao, ông cũng đã thành công phần nào với 4 lần nhập vai Hồng Thất Công – người anh hùng giản dị, và đó thật sự là một kỷ lục trong làng điện ảnh Hoa Ngữ thời bấy giờ. Kể từ đó, cứ nhắc tới Hồng Thất Công, người ta sẽ lập tức liên tưởng ngay tới Lương Gia Nhân và ngược lại.

Cửu Chỉ Thần Cái Hồng Thất Công là một trong những nhân vật quen thuộc nhất đối với những độc giả truyện Kim Dung. Vốn là một trong Thiên hạ ngũ tuyệt gồm Đông Tà Hoàng Dược Sư, Nam Đế Đoàn Trí Hưng, Tây Độc Âu Dương Phong, Trung Thần Thông Vương Trùng Dương, Bắc Cái Hồng Thất Công là bang chủ của Cái Bang – bang hội lớn mạnh nhất võ lâm thời ấy. Cùng với Đả Cẩu Bổng biến hóa kỳ diệu và Hàng Long Thập Bát Chưởng oai mãnh dị thường, Hồng Thất Công được xếp vào bậc đại tông sư võ học, đồng thời là người có uy tín cũng như danh vọng vào bậc nhất tại giang hồ.

Cùng với võ công cái thế, nhân phẩm cũng như tính cách của Hồng Thất Công cũng góp phần quan trọng làm nên thanh danh vang dội của Bắc Cái lừng lẫy Trung Nguyên. Một đời hành hiệp trượng nghĩa, hành xử công bằng, chính trực, chưa bao giờ lạm sát một người vô tội, Hồng Thất Công chính là một trong những mẫu đại hiệp hoàn hảo nhất mà Kim Dung từng xây dựng. Có điều, bản thân ông lại là một anh hùng không hề hoàn hảo.

Cái không hoàn hảo ấy được thể hiện ngay ở bàn tay của Hồng Thất Công. Bàn tay của ông chỉ có 9 ngón, bởi một ngón tay đã bị chặt đứt rời trong cơn tức giận. Hồng Thất Công lý giải: Hễ ngón tay trỏ máy động, nhất định sẽ được ăn ngon, và cũng bởi ham ăn ngon, ông đã vô tình khiến một huynh đệ sinh tử của mình chết thảm vì không tới kịp. Hối hận và giận dữ, Hồng Thất Công đã rút đao chém phăng ngón tay đó. Có điều, ngón tay dù đã đứt, tật ham ăn của bang chủ Cái Bang vẫn không sao bỏ được!

Chính Hồng Thất Công cũng tự nhận đó là thói xấu nhất của mình. Cứ nhìn thấy của ngon vật lạ, ông lập tức quên hết mọi sự trên đời. Thậm chí, tới thể diện của một đại cao thủ võ lâm ông cũng gạt phăng sang một bên, như khi nhìn thấy con gà nướng bùn của Hoàng Dung làm cho Quách Tĩnh. Vị bang chủ Cái Bang khi đó mắt nhìn trân trân vào con gà, cổ họng giật giật, nước dãi ứa ra, bộ dạng như thể sắp lao vào cướp vậy!


Hoàng Dung - Quách Tĩnh

Cũng vì cái tật ham ăn đặc biệt của mình, Hồng bang chủ đã bị Hoàng Dung dụ dỗ, đem toàn bộ Hàng Long Thập Bát Chưởng trấn phái của mình dạy cho Quách Tĩnh. Nên nhớ lúc đó, họ hoàn toàn chỉ là bèo nước gặp nhau, kể cả khi biết Hoàng Dung là con gái của Hoàng Dược Sư thì đối với Hồng Thất Công, cô chẳng qua cũng chỉ là con của một vị bằng hữu mà thôi. Vậy mà lão dám đem 15 chiêu chưởng pháp vô địch thiên hạ ấy truyền thụ cho Quách Tĩnh, chỉ để đổi lại được thưởng thức những món ngon vật lạ trên đời.

Thói tham ăn uống khó tin của Hồng Thất Công có thể khiến nhiều người cười thầm, thậm chí mỉa mai sau lưng lão, nhưng nhân cách và khí phách của Bắc Cái lại hoàn toàn trái ngược. Bỏ qua tật xấu gần như duy nhất của ông, người ta thấy hiển hiện sừng sững một vị đại hiệp quân tử, nhân nghĩa và trung hậu đứng đầu trong thiên hạ. Đông Tà Hoàng Dược Sư một thân bản lĩnh kinh thiên động địa, võ học đạt tới cảnh giới đăng phong tạo cực, văn chương có thể bài bác lại thánh nhân, trí tuệ đứng đầu thiên hạ, nhưng vẫn phải dành cho Hồng Thất Công sự kính nể vô cùng đặc biệt.

Khi Hồng Thất Công tới Đào Hoa Đảo hỏi cưới vợ cho Quách Tĩnh, Hoàng Dược Sư nghe lão “cầu xin một chuyện” đã vừa mừng vừa lo, vội vã đồng ý, bởi chưa khi nào Bắc Cái mở miệng nhờ ai giúp đỡ. Trên đời làm gì có thứ làm khó được bang chủ Cái Bang hùng mạnh và đông đảo nhất trong thiên hạ? Hơn nữa, việc mà Hồng Thất Công làm chắc chắn đều là những điều nghĩa hiệp và tốt đẹp, chứ không bao giờ là những chuyện xấu xa, ác độc.

Thậm chí ngay cả khi đối mặt với kẻ thù, tinh thần võ hiệp cao thượng vẫn được ông đề cao hơn cả. Khi Âu Dương Phong – lão độc vật nham hiểm và ti tiện, từng gia hại ông không ít lần – gặp nạn giữa biển khơi, Hồng Thất Công vẫn ra tay cứu giúp, mặc cho Hoàng Dung vô cùng bất mãn. Bang quy của Cái Bang từ trước tới nay vẫn luôn là cứu giúp người trong cơn hoạn nạn, bất kể kẻ đó là ai. Ông thân là người đứng đầu của Cái Bang, làm sao có thể tự tay phá vỡ thứ bang quy truyền đời bao năm đẹp đẽ ấy?

Nhưng Hồng Thất Công lại không hề bảo thủ hay cứng nhắc như những bậc quân tử cổ hủ trong truyện. Ông phóng khoáng và thậm chí có đôi chút bốc đồng, thích hành sự tùy hứng, nhưng không bao giờ vượt khỏi ranh giới trượng nghĩa mình tạo dựng. Thất Công có thể nghịch ngợm truyền thụ võ công cho bất cứ ai lão thấy có duyên, có thể vượt tường vào trong đại nội ăn vụng cho “đã thèm”, nhưng những lúc cần tới bản lĩnh, khí độ của một vị đại tông sư, Bắc Cái lại cho thấy không phải ngẫu nhiên mà tiếng thơm của ông vang danh trong thiên hạ.

Đoạn văn mô tả Hồng Thất Công một thân chính khí lẫm liệt đối diện với câu hỏi hóc búa của Cừu Thiên Nhận đã mang lại ấn tượng mạnh mẽ nhất cho người đọc về hình ảnh của một vị đại anh hùng. Thiết Chưởng Thủy Thượng Phiêu Cừu Thiên Nhận vốn là bang chủ của Thiết Chưởng Bang, một đời làm vô số việc ác, trong lúc bị đông đảo cao thủ vây công lại thốt lên: “Vị nào cả đời chưa từng làm việc xấu, chưa từng giết người vô tội hãy bước ra đây. Tại hạ xin vươn cổ chịu chết, nếu cau mày một cái thì không phải là hảo hán!” Câu nói ấy đã khiến tất cả các cao thủ võ lâm kia phải dừng tay. Cả đời sống trên đầu gươm mũi kiếm, dưới tay họ đã có biết bao nhiêu người bị giết và trong số đó, không phải ai cũng hoàn toàn có tội. Đã bước lên tới vị trí cao thủ võ lâm, chẳng một ai dám tự nhận mình chưa bao giờ làm việc xấu, chưa giết nhầm người.

Nhưng trong lúc tất cả các cao thủ bị câu hỏi ấy trói buộc, Hồng Thất Công lại xuất hiện. Vị đại anh hùng đó lẫm liệt tuyên bố: “Lão khiếu hóa nhất sinh giết hai trăm ba mươi mốt người, kẻ nào cũng là quân gian ác, nếu không là tham quan ô lại, thổ hào ác bá thì là đại gian đại ác, phụ nghĩa bạc hạnh. Lão khiếu hóa tham ăn tham uống nhưng bình sinh chưa từng giết người nào tốt. Cừu Thiên Nhận ngươi là người thứ hai trăm ba mươi hai đấy! ”  Cừu Thiên Nhận võ công không thua kém Hồng Thất Công, nhưng bị chính khí của Bắc Cái làm cho sụp đổ, toan nhảy xuống vực tự tận để kết liễu cuộc đời tội lỗi của mình.

Cái hùng oai của bậc đại hiệp chính nghĩa trong con người của Hồng Thất Công còn khiến cho vô số các đại cao thủ khác phải hổ thẹn khi nhìn lại chính bản thân mình. Có thể, trong Thiên hạ ngũ tuyệt, Thất Công không phải người xếp hạng đầu. Trong võ lâm, vẫn có những đại cao thủ có thể đánh ngang tay hoặc vượt trội hơn Bắc Cái. Nhưng nếu xét về cách làm người, cách đứng trên giang hồ một cách lẫm liệt, đường hoàng không biết tới 2 từ “hổ thẹn”, Hồng Thất Công luôn xứng đáng là một nhân vật đứng đầu.

Vốn dĩ, Hồng Thất Công không hề hoàn hảo, cũng không phải là một bậc thánh nhân không khiếm khuyết. Nhưng ông lại là anh hùng – một đại anh hùng thực sự. Bởi anh hùng vốn đâu cần hoàn mỹ. Họ chỉ cần có trái tim của một đại trượng phu đầu đội trời, chân đạp đất, vậy cũng đã là quá đủ …



---------------

Bài liên quan:


Anh hùng xạ điêu
  1. Bang chủ Hoàng Dung: Yêu và ghét
  2. Hoàng Dung - dạo chơi giữa nhân gian
  3. Hoàng Dung có ghen không?
  4. Hoàng Dung là người tinh ranh và độc ác
  5. Tản mạn về Đông Tà Hoàng Dược Sư
  6. Hoàng Dược Sư - tài năng cô độc
  7. Đông Tà không bao giờ làm việc khuất tất sau lưng người khác
  8. Hoàng Dược Sư: Nỗi hận lòng và sự tiếc nuối khôn nguôi
  9. Anh Hùng Xạ Điêu - Thị phi thành bại theo dòng nước

BÍ MẬT VỀ HUYỀN TRÂN CÔNG CHÚA

Việc nàng thuận theo ý phụ vương là thái thượng hoàng Trần Nhân Tông về làm phi của vua Chế Mân nước Chiêm Thành đã góp phần thắt chặt tình bang giao giữa hai nước, tạo mối thâm tình để chống kẻ thù chung là giặc Nguyên Mông vẫn đang ngày đêm nhòm ngó và đặc biệt là việc dâng châu Ô, châu Lý của vua Chế Mân để cầu hôn nàng (vùng đất Thuận Hóa - Phú Xuân - Thừa Thiên Huế ngày nay) đã giúp nước ta mở rộng bờ cõi về phía Nam.


Hình ảnh Sự  thật Huyền Trân công chúa “tư thông” với Trần Khắc Chung số 1Chân dung công chúa Huyền Trân. Ảnh minh họa

Nhưng lịch sử cũng đặt ra nhiều câu hỏi xung quanh cuộc đời nàng: Làm thế nào Huyền Trân công chúa có thể thoát khỏi nước Chiêm Thành mà không phải chịu án “hỏa táng” theo vua Chế Mân khi nhà vua băng hà? Làm thế nào để nàng và đoàn hộ tống có thể sống sót trở về sau hơn một năm lênh đênh trên biển, vượt qua những hải khẩu chi chít của nước Chiêm Thành với đội quân tinh nhuệ thiện chiến hay lũ hải tặc luôn đêm ngày rình rập? Và tại sao, sau hơn một năm trời, đoàn thuyền mới trở về? – Đó cũng là mấu chốt của nghi án mối tình giữa Huyền Trân công chúa và quan Hành khiển thượng thư tả bộc xạ Trần Khắc Chung – vị tướng trẻ tài ba, mưu lược được nhà Trần cử sang Chiêm quốc để tìm cách rước công chúa về nước.

BÍ MẬT VỀ HUYỀN TRÂN CÔNG CHÚA

LINK 1

LINK 2

* HƯỚNG DẪN TẢI SÁCH ĐIỆN TỬ MIỄN PHÍ: (NHẤP CHUỘT VÀO LINKS DOWNLOAD SÁCH, CHỜ KHOẢNG 10 GIÂY RỒI CLICK CHUỘT VÀO BIỂU TƯỢNGskip (ĐỐI VỚI LINKS 1) HOẶC MỚI(ĐỐI VỚI LINKS 2) Ở GÓC PHÍA TRÊN BÊN PHẢI MÀN HÌNH ĐỂ CHUYỂN HƯỚNG TỚI FILE TẢI SÁCH MIỄN PHÍ).
 => LƯU Ý: ĐỂ CÓ THỂ TẢI SÁCH MIỄN PHÍ, BẠN NÊN CÓ TÀI KHOẢN GOOGLE (GMAIL, DRIVE, BLOGGER, GOOGLE+…) VÌ CHÚNG TÔI LƯU TÀI LIỆU TẠI DRIVE CỦA GOOGLE.

Kim Dung đã chỉnh sửa, thay đổi những gì trong Hiệp Khách Hành, Liên Thành Quyết và Phi Hồ Ngoại Truyện?

VKH: Từ khoảng năm 2006, Kim Dung đã có những thay đổi, chỉnh sửa và bổ sung nội dung những tác phẩm kiếm hiệp của ông. Tuy nhiên, do những tác phẩm kiếm hiệp của ông từ lâu đã quá nổi tiếng và đã đi sâu vào trí nhớ, tiềm thức của các fan kiếm hiệp, nên nhiều người bày tỏ sự không đồng tình, không thích những thay đổi này. Thậm chí cho rằng những thay đổi này chẳng làm cho tác phẩm hay hơn mà chỉ chứng tỏ Kim Dung đã già, không còn phong cách oai hùng như thủa trai trẻ nữa. Chúng tôi cũng đồng ý như vậy.


Dưới đây là những thay đổi của Kim Dung. Các fan xem như là thông tin tham khảo thôi nhé!

* Hiệp Khách Hành:

Gần như chả có gì thay đổi, giống như Kim Dung viết trong lời kết của ông. Ông chỉ sửa vài đoạn hội thoại cho mạch văn trôi chảy hơn. Kết thúc vẫn thế.

- A hoàn của Thạch Phá Thiên, Thị Kiếm, không bị giết. Cô chỉ bị điểm huyệt, Thạch Phá Thiên đã cản Ðinh Ðinh Ðang Ðang giết cô.

- Khi Thạch Thành nói với Thạch Phá Thiên về những gì Trương Tam và Lý Tứ đã làm, ông đề cập đến 1 đạo sĩ nung chảy những miếng đồng mỏng bằng nội lực. Trong bản trước, đạo sĩ là chưởng môn phái Thanh Thành, nhưng giờ ông ta là chưởng môn phái Không Ðộng.

- Thạch Phá Thiên rất chắc chắn rằng anh yêu A Tú và không yêu Ðinh Ðang. Trong bản trước, độc giả đã biết điều này, nhưng giờ đây nó càng được khẳng định chắc chắn hơn.

* Liên Thành Quyết:

- Thay đổi lớn nhất là giờ đây chúng ta có thể biết được bối cảnh của câu chuyện là vào thời nhà Thanh. Ngô Lục Kỳ của Lộc Ðỉnh Ký cũng được nhắc đến trong Liên Thành Quyết.

Kho báu được nói đến trong truyện có từ thời nhà Lương (502 - 557 sau công nguyên). Những người xây dựng chỗ giấu kho báu đều bi giết, và khi hoàng đế Yuan (552 - 555 sau công nguyên) bị giết thì chỗ giấu kho báu cũng thành bí ẩn.

Chỉ đến thời Khang Hy, khi một nhà sư cư trú ở chùa Thiên Ninh tình cờ phát hiện ra kho báu.

Là người tu hành ông không ham muốn kho báu nhưng ông muốn giúp sư điệt của mình là Wu Liu Qi. Ông biết rằng Ngô Lục Kỳ là 1 thành viên của Thiên Ðịa hội, và ông biết rằng tiền sẽ phục vụ một mục tiêu chính nghĩa. Ông viết 1 bức thư để báo cho Ngô Lục Kỳ về phát hiện của mình, nhưng ông không thể chỉ viết: "Ta tìm đ.c 1 kho báu, đến và lấy nó đi". Nên ông đã viết một chuỗi những đầu mối khó hiểu trong bức thư đó, bởi cả nhà sư và Ngô Lục Kỳ đều biết Ðường Thi kiếm pháp, Ngô Lục Kỳ sẽ tự nhiên hiểu ý nghĩa ẩn giấu. Tuy nhiên, khi thông điệp đến thì Ngô Lục Kỳ đã bị giết bởi nhà họ Quy. Dần dần những phần của bí mật được lan truyền trong giới võ lâm.

Sư phụ và sư thúc bá của Ðịch Vân cùng thuộc 1 môn phái với Ngô Lục Kỳ và nhà sư nên họ cũng biết Ðường Thi kiếm pháp và biết môn kiếm pháp này dẫn đường tới kho báu.

* Phi Hồ Ngoại Truyện

- Phùng Thiên Nam bị Hồ Phỉ giết tại đại hội võ thuật. Phùng Thiên Nam đã cố gắng lẻn đi trong lúc hỗn loạn nhưng Viên Tử Y nhanh chóng bảo Hồ Phỉ giết chết hắn trước khi hắn có thể chạy thoát.

- Có một trận chiến ngắn giữa Thang Bái và Hồ Phỉ tại đại hội võ thuật.

- Viên Tử Y không còn quá đáng ghét nữa.

- Ðiền Quy Nông bị sỉ nhục khủng khiếp tại đại hội võ thuật.

-------------

Những thay đổi, chỉnh sửa của Kim Dung trong các tác phẩm của ông

Kim Dung đã chỉnh sửa, thay đổi những gì trong Thư Kiếm Ân Cừu Lục?

VKH: Từ khoảng năm 2006, Kim Dung đã có những thay đổi, chỉnh sửa và bổ sung nội dung những tác phẩm kiếm hiệp của ông. Tuy nhiên, do những tác phẩm kiếm hiệp của ông từ lâu đã quá nổi tiếng và đã đi sâu vào trí nhớ, tiềm thức của các fan kiếm hiệp, nên nhiều người bày tỏ sự không đồng tình, không thích những thay đổi này. Thậm chí cho rằng những thay đổi này chẳng làm cho tác phẩm hay hơn mà chỉ chứng tỏ Kim Dung đã già, không còn phong cách oai hùng như thủa trai trẻ nữa. Chúng tôi cũng đồng ý như vậy.

Dưới đây là những thay đổi của Kim Dung trong tác phẩm Thư kiếm ân cừu lục. Các fan xem như là thông tin tham khảo thôi nhé!

Thay đổi trong truyện này là không lớn:

1. Trương Triệu Trọng, gã cao thủ Võ Ðang phản bội, chuộc lại phần nào lỗi lầm của mình trong phiên bản này. Trước đây khi bị ném vào 1 cái hố đầy sói, sư huynh của hắn là Lục Phi Thanh nhảy xuống cứu hắn, hắn ghì chặt Lục Phi Thanh để cùng chết với ông. Lúc đó hắn rất hoảng loạn và không biết người nhảy xuống là ai. Nhưng trong phiên bản 3, hắn cũng làm thế nhưng đột nhiên hắn nhìn thấy mặt của Lục Phi Thanh và thốt lên: "Là huynh! Huynh lúc nào cũng đối xử tốt với đệ như một người anh trai..." và khi 1 con sói định cắn Lục Phi Thanh, Trương Triệu Trọng cản nó lại. Tuy nhiên, cuối cùng thì họ Trương cũng bị cắn chết và Lục Phi Thanh được những người khác cứu.

2. 1 lỗi được sửa trong bản này. Trước đây, hình như thống lĩnh cấm vệ quân Bạch Chấn xuất hiện ở hai nơi trong cùng 1 thời điểm. Lão vừa ở Bắc Kinh lại vừa ở Giang Nam trong 1 sứ mệnh đặc biệt (lão được lệnh báo cho tuần phủ Phúc Kiến đốt chùa Nam Thiếu Lâm). Ðể sửa lỗi này, Kim Dung tạo ra 1 thống lĩnh cấm vệ quân khác, tên là Wang Qing (Vương Thanh). Wang Qing ở Bắc Kinh và gặp những hào kiệt của Hồng Hoa hội trong khi Bạch Chấn vẫn ở Phúc Kiến. Bạch Chấn trở lại Bắc Kinh khi Nam Thiếu Lâm đã bị hỏa thiêu. Lỗi đã được sửa.

3. Trong bản cũ, Bạch Chấn tự vẫn khi lão bị bắt buộc phải đối đầu với Trần Gia Lạc một lần nữa. Ðiều này xảy ra khi Hồng Hoa hội đã vây chặt được Càn Long (Trần Gia Lạc đã từng cứu mạng Bạch Chấn 1 lần).

Các hào kiệt tôn trọng Bạch Chấn vì lão là 1 người khá tốt và đồng ý cho lão đi, nhưng lão đã không làm thế và tự vẫn.

Giờ đây, Kim Dung sửa lại thành: Bạch Chấn ra đi, lão thở dài và nói rằng sẽ không ai nhìn thấy mặt lão ở Trung Nguyên nữa. Trong bản cũ, Bai Zhen ít nhiều bị ép tự vẫn bởi Càn Long: Càn Long thấy rằng Bạch Chấn miễn cưỡng đối đầu với Trần Gia Lạc và nhận xét mỉa mai rằng họ Trần cứu mạng Bạch Chấn. Bạch Chấn biết Càn Long đã để bụng và tự vẫn.
Rất may là trong phiên bản 3, Bạch Chấn vẫn sống.

4. Kim Dung thêm vào cuối truyện 1 chương nữa. Chuyện trong chương này xảy ra khi các hào kiệt rút lui về vùng Hồi Cương. Trần Gia Lạc vừa được cứu sống sau khi anh ta cố tự vẫn. Lục Phi Thanh và những người khác trách mắng anh ta về hành động ngu ngốc này. Hoắc Thanh Ðồng và Trần Gia Lạc đã thảo luận về Ðạo Hồi và trong trạng thái nửa tỉnh nửa mê, anh ta đã có ảo giác hay đó không phải là một ảo ảnh, rằng anh ta nhìn thấy Hương Hương công chúa Kha Tư Lệ, nàng khóc và bảo rằng anh ta hãy sống mạnh giỏi, nàng đã được lên thiên đường. Ðoạn này khá xúc động.

------------------

Những thay đổi, chỉnh sửa của Kim Dung trong các tác phẩm của ông