Thứ Năm, 31 tháng 12, 2015

Tình yêu đơn phương và thầm lặng của Trương Tam Phong dành cho Quách Tương

Bạch Y Ngũ Bút

Trên chốn võ lâm giang hồ, có hai môn phái lừng danh là Nga My và Võ Đang. Sư tổ sáng lập ra Nga My là cô gái xinh đẹp Quách Tương, thứ nữ của cặp đại hiệp nữ anh hùng lừng danh thiên hạ Quách Tĩnh - Hoàng Dung. Sư tổ sáng lập ra Võ Đang là chàng trai Trương Quân Bảo, sau này đổi tên thành Trương Tam Phong, nguyên là một đứa trẻ mồ côi, đệ tử của Giác Viễn thiền sư trên núi Thiếu Thất, thuộc môn phái Thiếu Lâm. Nếu như Quách Tương sáng lập ra Nga My chẳng qua là vì quá cô đơn buồn bã, tìm lối thoát trong mối tình đơn phương với Thần điêu đại hiệp Dương Quá, thì Trương Quân Bảo sáng lập ra Võ Đang phải chăng cũng là vì thất tình với Quách tỷ muội muội?

Quách Tương là người trong mộng của Trương Tam Phong

Trong Thần điêu hiệp lữ (Thần điêu đại hiệp) và Ỷ thiên đồ long ký (Cô gái đồ long), xét về tuối tác thì Trương Quân Bảo nhỏ hơn Quách Tương khoảng 2 tuổi, và cả hai đều còn rất trẻ.  Nếu như Quách Tương vừa chớm 18 tuổi, đã trót biết yêu thầm nhớ trộm Dương đại ca, thì Trương Quân Bảo mới chỉ là một cậu bé 16 tuổi, lại suốt nhiều năm ròng rã làm chú tiểu, quét lá trong chùa Thiếu Lâm, tối ngày đọc kinh niệm phật, mặc áo cà sa, chẳng bao giờ tiếp xúc với người bên ngoài, chứ đừng nói là nữ giới, thì làm sao có thể nói là biết yêu và yêu Quách Tương?

Nhưng chuyện ấy là có thật và có nguyên căn của nó.

Hẳn các fan Kim Dung không quên ở phần cuối Thần điêu hiệp lữ, Trương Quân Bảo khi ấy theo sư phụ là Giác viễn thiền sư xảy ra chuyện làm mất bộ sách kinh Lăng Già vô cùng quý giá, đã lần đầu tiên tiếp xúc với cô gái Quách Tương xinh đẹp, vừa tuổi trăng tròn 16. Ngay khi ấy, mặc dù chỉ là một cậu bé, nhưng Trương Quân Bảo đã rất "ngưỡng mộ" Quách Tương, vì vẻ yêu kiều, tính tình phóng khoáng, cởi mở của nàng.

(Thực ra cũng cần nói luôn, là không chỉ riêng Trương Quân Bảo, mà có thể nói là bất kỳ đấng nam nhi anh hùng nào, nếu cô dịp tiếp xúc với Quách Tương thì đều chắc chắn sẽ đều có tình cảm, yêu quý và ngưỡng mộ nàng. Đơn giản là vì Quách Tương không chỉ xinh đẹp tuyệt trần, mà phong cách anh hùng, hào sảng, tính tình bảy phần vô tư tốt bụng, lại có ba phần hài hước duyên dáng. Không chỉ có các bậc cao thủ võ lâm như Dương Quá, Côn luân tam thánh Hà Túc Đạo có cảm tình đặc biệt, mà ngay cả tác giả Kim Dung và chính tại hạ cũng ... còn mê. Hê hê).    

Nhưng khí ấy cậu bé Trương Quân Bảo còn quá nhỏ, nên chưa biết yêu hay phát lộ tình cảm theo kiểu nam ái nữ. Tuy nhiên chắc chắn trong lòng đã có ít nhiều sự quyến luyến, vấn vương. Thi thoảng thì nhớ, nhớ đến thì lòng cảm thấy mơ màng, thân thiết ...

Duyên phận rui rủi thế nào, ba năm sau Trương Quân Bảo tình cờ gặp lại Quách Tương ngay trên chùa Thiếu Lâm, khi nàng trên đường hành tầu giang hồ, đi tìm Dương Quá - Tiểu Long Nữ. Lần đó nàng đi ngang qua chùa Thiếu Lâm, bỗng nhớ đến Vô sắc đại sư - là hảo bằng hữu của Dương Quá, nên muốn tìm đến hỏi tin về Dương đại ca.


Quách Tương

Khi lên chùa, vì hiểu lầm chuyện Giác Viễn thiền sư bị phạt gánh nước và tịnh khẩu do làm mất kinh Lăng Già, Quách Tương đã ra mặt bênh vực Giác Viễn thiền sư, gây nên một cuộc đại náo ngay tại sân chùa Thiếu Lâm. Cụ thể Quách Tương đã dùng gươm chém đứt ngón tay một nhà sư, sau đó trải qua một cuộc tỷ thí thách đấu rất thú vị và hấp dẫn với Vô Sắc thiền sư. (Vô Sắc thiền sư thách nàng qua 10 chiêu sẽ nói rõ lai lịch, thân thế của nàng. Quách Tương bèn liên tục xử 10 chiêu thuộc 10 môn phái khác nhau, khiến Vô Sắc thiền sư vô cùng ngạc nhiên, khâm phục và không làm sao đoán biết được cô gái này thuộc môn phái nào).

Đặc biệt, trong khi tỷ thí với Vô Sắc thiền sư, Quách Tương vừa quá xinh đẹp mảnh mai, lại thân thủ phi phàm, võ công tuyệt mỹ, đã "trình diễn" những kiếm pháp không những cao siêu mà còn vô cùng uyển chuyển đẹp mắt - như Lạc Anh kiếm pháp do ông ngoại nàng là đảo chủ Đào Hoa Hoàng Dược Sư sáng tạo, hay Ngọc nữ kiếm pháp của môn phái Cổ Mộ - đều là dạng "nữ kiếm", đạt đến đỉnh cao của vẻ đẹp nghệ thuật. Cho nên Quách Tương khi ấy đích thị là một tiên nữ giáng trần. Quá đẹp, đến phiêu diêu. Ngay chính Vô Sắc đại sư, vốn là một nhà sư đã tu cao, trong tâm không phân biệt nam nữ, coi con chó con mèo cũng như con người - đều là sinh vật, vậy mà khi nhìn nàng xử chiêu ngọc nữ kiếm đã tắc lưỡi vì thấy quá đẹp. Lại quyết ý muốn được xem nàng xử lại một lần nữa! Thì hẳn nhiên chàng trai nhỏ tuổi Trương Quân Bảo, lúc này đã khoảng 17 tuổi, sẽ còn "mê mệt" đến mức nào!

Thế nên, chính trong giây phút thần tiên ấy, giây phút Quách Tương tỷ thí, biễu diễn võ công, cộng với cuộc nói chuyện với nàng ngay trước đó, đã khiến trái tim Trương Quân Bảo bị "hạ gục" mất rồi! Một tiếng sét tình yêu!

Chính vì vậy, khi Vô Sắc đại sư tiễn Quách Tương xuống núi, dù chỉ là một đệ tử thấp kém vô danh trong chùa Thiếu Lâm, Trương Quân Bảo đã len lén đi theo nàng cùng xuống núi một cách vô thức! Nếu không say mê Quách Tương, chắc chắn bước chân của Trương Quân Bảo không thể nào lạc đường lạc lối như vậy!

Thế rồi sau đó (khi Vô Sắc thiền sư nhận được hung tin có kẻ dán giấy thách đấu với Thiếu Lâm, phải quay về chùa) Trương Quân Bảo có được cơ hội "ngàn vàng" gặp riêng và nói chuyện với Quách Tương. Chàng ta dù vẫn không dám sánh bước ngang hàng với nàng, nhưng cũng đã kịp nói tiếng lòng "không bao giờ  quên hảo ý của Quách tỷ đã dành cho thầy trò tại hạ".

Rồi kế đó, vì buồn bực không có tin tức gì về Dương Quá, Quách Tương đã bất thình lình tặng cho Trương Quân Bảo cặp tượng La Hán mà ngày xưa Vô Sắc thiền sư gửi tặng cho nàng nhân ngày sinh nhật. Thì hẳn trái tim của Trương Quân Bảo đã bị trúng mũi tên tình cảm gây vết thương tình vĩnh viễn không thể lành.

Tiếp đó, Quách Tương và Trươg Quân Bảo đã cùng trải qua một đêm vô cùng đặc biệt trong sa mạc, cùng nghe Giác Viễn thiền sư trước khi viên tịch đọc bộ võ công bí kíp Cửu âm chân kinh (mà nhà sư cứ tưởng là kinh phật Lăng Già). Sáng ra, hai người đã chia tay nhau, vĩnh viễn không còn bao giờ gặp lại nhau nữa.

Quách Tương vì lòng vẫn luôn đăm đắm hướng về Dương Quá, nên quyết định tiếp tục một mình rong ruổi đi tìm, vô phương bất định. Nàng cương quyết chối từ dù Trương Quân Bảo năn nỉ xin đi theo.

Trương Quân Bảo khi đó đã rất bơ vơ và buồn bã. Nhưng chắc chắn trong trái tim giàu tình cảm của mình, đã và chỉ khắc ghi hình bóng một người con gái xinh đẹp và duy nhất: muội tỷ Quách Tương!

Trương Quân Bảo sau đó lập ra môn phái Võ Đang, đổi tên thành Trương Tam Phong, trở thành một bậc đại cao thủ, dành được sự kính trọng của võ lâm giang hồ, sống trên 100 tuổi. Nhưng trong lòng ông vẫn luôn khắc sâu, vẫn chưa bao giờ nguôi nhớ về Quách Tương tỷ muội. Ông đã dành những tình cảm "đặc biệt" cho Quách Tương.

Tình cảm, hay có thể nói là tình yêu, của Trương Tam Phong đối với Quách Tương là hoàn toàn có thật. Đơn phương, thầm lặng. Thanh khiết, vĩnh hằng. Tình yêu ấy chính là động lực tinh thần để chàng trai Trương Quân Bảo trưởng thành, vững bước tiến bước vào cuộc đời đầy sóng gió. Chàng ta luôn vững lòng tin và thấy ấm lòng mỗi khi nghĩ về Quách Tương tỷ tỷ của mình.

Chính vì tình yêu ấy không phải là tình yêu có hình thức bình thường như thường thấy. Không phải là tình yêu ngang hàng hay theo kiểu anh - em, người con trai già dặn hơn người con gái theo lẽ thông thường. Mà tình yêu ấy là còn có chút nhuốm màu tình cảm em - chị. Nhưng vì họ không phải là chị em ruột thịt, nên đó là thứ tình cảm nam nữ, yêu đương vậy. Dù chỉ là đơn phương từ phía Trương Quân Bảo, và Quách Tương có lẽ cũng hoàn toàn không hay biết chăng? Hay nàng biết, nhưng không thèm để ý?

70 năm sau, cho đến những giây phút cuối cuộc đời, và có lẽ khi ấy Quách Tương xinh đẹp ngày xưa cũng đã không còn trên cõi đời nữa, thì Trương Tam Phong có những lời nói, hành động thể hiện tình cảm đặc biệt của mình dành cho nàng. Ai từng đọc Ỷ thiên đồ long ký hẳn thấy rất rõ điều đó.


Trương Tam Phong về sau sống trên trăm tuổi, trở thành bậc bắc đẩu trên võ lâm, lòng vẫn luôn dành những tình cảm đặc biệt và không bao giờ nguôi nhớ về Quách Tương

Trên chốn võ lâm giang hồ của Kim Dung, có thật nhiều mối tình tuyệt đẹp - như Quách Tĩnh - Hoàng Dung, Tiểu Long Nữ - Dương Quá, Triệu Mẫn - Trương Vô Kỵ, ... Lại có những cuộc tình đầy đau khổ vì "lầm đường lạc lối" như Nhạc Linh San  - Lâm Bình Chi, Vương Ngữ Yên - Mộ Dung Phục ... Và còn có cả những mối tình đơn phương, thầm lặng, mơ hồ như ảo ảnh, khói mây, nhưng không kém phần mãnh liệt, dạt dào. Tình cảm của Trương Tam Phong dành cho Quách Tương chính là một trong số đó vậy! Than ôi, đuổi tình thì tình đuổi, theo tình thì tình theo!

Vì trái tim của mỗi người là riêng rẽ, và chính vì luôn có những lý lẽ riêng, con đường riêng trong tình cảm yêu thương, nên xin đừng cười chê, phản bác.

-------------

Bài liên quan:

  

Thứ Sáu, 11 tháng 12, 2015

Vì sao Triệu Mẫn yêu Trương Vô Kỵ?

Bạch Y Ngũ Bút

Các fan kiếm hiệp hẳn biết rõ rằng Trương Vô Kỵ - Triệu Mẫn là một trong những cặp đôi đẹp nhứt trên chốn võ lâm giang hồ của Kim Dung. Cặp đôi này được nhắc tới trong cuốn tiểu thuyết cuối cùng trong Xạ điêu tam bộ khúc: Ỷ thiên Đồ long ký, với việc kết thúc bằng một cảnh thật lãng mạn và cũng chẳng liên quan gì đến kiếm hiệp: Triệu Mẫn yêu cầu Trương Vô Kỵ vẽ chân mày cho mình! Và Trương Vô Kỵ cũng không thể thoái thác, vì đây là yêu cầu cuối cùng trong số 3 yêu cầu mà Trương Vô Kỵ đã lỡ hứa với Triệu Mẫn - khi chàng được nàng cho thuốc Hắc cốt đoạn tục cao, để chữa thương cho các sư bá và đồng môn của mình.

Thế nhưng, việc Trương Vô Kỵ cuối cùng đã lựa chọn và đi theo Triệu Mẫn, bỏ rơi ba người đẹp khác là Chu Chỉ Nhược, Tiểu Chiêu và Ân Ly có lẽ là điều khá ngạc nhiên. Nhiều người cho rằng Trương Vô Kỵ là một kẻ trai lơ, bạc bẽo có trái tim tổ ong. Mặt khác Triệu Mẫn là một cô gái quá thông minh, đã dùng mưu ma chước quỷ để giành lấy Trương Vô Kỵ từ tay Chu Chỉ Nhược. Nếu Triệu Mẫn không phá ngang đám cưới, thì Chu Chỉ Nhược mới chính là vợ của họ Trương. 

Tuy nhiên, không ai có thể bác bỏ một sự thật, là cô quận chúa người Mông Cổ vô cùng xinh đẹp Triệu Mẫn thực sự rất yêu Trương Vô Kỵ. Nàng không tiếc cả tính mạng của mình, nhiều phen cứu nguy cho Trương Vô Kỵ. Và cũng chính vì tình yêu đến mức "si mê" với họ Trương, mà nàng đã chấp nhận bỏ cả gia đình (có vai vế vương đế ở đất Hán lúc bấy giờ), chịu làm ảnh hưởng đến danh dự của cha mẹ để đi theo Trương Vô Kỵ - người Hán, vốn bị coi là "kẻ thù" của người Mông Cổ, của chính gia đình nàng.

Trong mối tình tuyệt đẹp giữa Triệu Mẫn và Trương Vô Kỵ, có một câu hỏi khá thú vị là: vì lẽ gì và từ lúc nào, Triệu Mẫn đã yêu Trương Vô Kỵ?

Đây là một câu hỏi khó, có lẽ chỉ có chính Triệu Mẫn mới trả lời được. Mà thậm chí có khi nàng cũng chẳng biết vì sao và từ lúc nào luôn. Vì trái tim trong tình yêu luôn có những lý lẽ và hành động không theo lý trí và logic nào cả. 

Trong tác phẩm, Triệu Mẫn là một cô gái xinh đẹp tuyệt trần và thông minh quỷ kế. Sinh ra trong nhung lụa, nhưng nàng lại có tánh hiếu võ giống như con trai. Nàng rất say mê tập luyện võ công, muốn trở thành một đấng anh hùng như các bậc tiên liệt Hốt Tất Liệt. Triệu Mẫn là gái, nhưng nhiều lần cải trang thành nam nhi "hành tẩu giang hồ". Thậm chí nàng còn xin cha làm một công việc cao cả là "thống lãnh quần hùng" trên chốn võ lâm giang hồ! Thực ra thì có lẽ do cha nàng vì quá cưng chiều con gái, nên "nói miệng" như vậy, chứ một cô gái nhỏ, chỉ mới 17, 18 tuổi như nàng, võ công tuy có giỏi nhưng so với các bậc đại cao thủ thì chỉ là hạng con nít, lại chưa có chút kinh nghiệm ngoài đời, thì làm sao mà thống lãnh quần hùng cho được.

Thế nhưng, Triệu Mẫn lại rất tự tin, và cũng rất có khí phách giang hồ. Nàng tự đặt ra cho mình nhiệm vụ và trách nhiệm cao cả là thu phục những bậc anh hùng cái thế trong giới võ lâm giang hồ nhà Hán khi đó, thu phục hoặc ép họ phải hàng phục nhà Nguyên (Mông Cổ) khi đó đang xâm lược đô hộ Trung Quốc của Trương Vô Kỵ. 

Thân là quận chúa, con gái của Nhiễu gia vương, vị thế không khác gì một công chúa thực sự, nên hiển nhiên ngoài đời Triệu Mẫn có thể sai khiến hầu như bất kỳ ai. Ai cũng sẵn lòng làm "tôi tới" cho nàng. Do vậy, Triệu Mẫn đã đường đường là thủ lĩnh, chỉ huy một đám lâu la hùng mạnh - gồm toàn là những võ lâm đệ nhất cao thủ, liên tiếp rong ruổi truy lùng và bắt ép những nhân vật nổi tiếng, có vị thế thủ lãnh trong các môn phái lớn ở Trung Nguyên. 

Vì Trương Vô Kỵ khi ấy là giáo chủ Minh giáo, một môn phái rất lớn ở Trung Nguyên đi đó, nên đã ngẫu nhiên lọt vào "tầm ngắm" của Triệu Mẫn. Nàng ta quyết thu phục cho được anh chàng võ lâm cái thế, đứng đầu thiên hạ này. Nếu thành công, thì hẳn Triệu Mẫn xem đây như là một "chiến công", đem lại sự thích thú hãnh diện cho mình. Chứ thực ra ban đầu nàng cũng chẳng hề quan tâm hay có tình cảm gì với họ Trương. Anh chàng chỉ là một "con mồi" trong trò chơi "thu phục quần hùng" của quận chúa Triệu Mẫn mà thôi.

Thế nhưng, bắt đầu từ lần đầu tiên hai người tiếp xúc ở Lục gia trang, quan sát phong thái nhã nhặn, dáng vẻ đẹp trai khó cưỡng của Trương Vô Kỵ, lại thấy chàng được quần hùng hết mực tôn trọng, tuân lời ... Triệu Mẫn liền ngấm ngầm "lưu ý" đến anh chàng này như một lẽ tự nhiên. Tuy nhiên, mục tiêu của Triệu Mẫn khi đó là dùng mưu bắt sống cả bọn Minh giáo, bao gồm Trương Vô Kỵ.

Thế nên, khi đám quần hùng Minh giáo rời khỏi Lục gia trang và lát sau trúng độc, rồi một mình Trương Vô Kỵ quay lại xin mấy nhánh hoa để giải độc, Triệu Mẫn đã dự liệu trước, và quyết tâm bắt sống kẻ đứng đầu Minh giáo này bằng cách dụ y rớt xuống một cái hố sâu đào sẵn, bên trên phủ đất, trồng cỏ.

Khi thấy Trương Vô Kỵ không chịu theo lời nói khích của mình là "ngươi có giỏi thì lại đây", không đi vào chỗ cái hố, Triệu Mẫn đã rất tức giận! Vì thường thì nàng nói gì ai nấy đều phải nghe theo. Vậy mà anh chàng này dám không nghe. Nàng ta bèn dùng mưu kế kiểu đàn bà, giả bộ đâm dao vào cổ tự tử để dụ Trương Vô Kỵ lại gần. Rồi kéo bẫy, cả hai cùng rơi xuống hố.

Thực ra, ban đầu Triệu Mẫn có ý định là dụ một mình Trương Vô Kỵ rơi xuống hố mà thôi. Còn nàng thì ở trên, chờ đến khi chàng ta chết đói, chết khát thì sẽ buộc y phải đầu hàng, rồi mới cứu lên. Nhưng chính vì cái tánh không chịu thua ai bao giờ, đã xui khiến Triệu Mẫn rớt xuống hố sâu cùng Trương Vô Kỵ vậy.



Triệu Mẫn yêu Trương Vô Kỵ đến mức chấp nhận "vứt bỏ" cả gia đình, người thân

Và âu cũng là duyên số, chính sự đụng chạm, tiếp xúc giữa hai người đang ở độ tuổi yêu trong hố sâu. Gồm cả việc Trương Vô Kỵ cởi vớ, nắm lấy hai bàn chân nhỏ bé của nàng để chọc léc cho nàng cười (như một kiểu tra tấn), đã khiến cho Triệu Mẫn vừa căm giận Trương Vô Kỵ biết chừng nào, nhưng trong trái tim của nàng từ khi ấy hẳn nhiên đã khắc sâu hình bóng của họ Trương. Vì trước đó, chưa từng có chàng trai nào làm vậy với nàng. Chưa từng có ai dám "hỗn" với nàng như vậy.

Tất nhiên lúc đó Triệu Mẫn chưa thể yêu Trương Vô Kỵ, nhưng cô nàng đã thấy thích thích và để ý một cách đặc biệt đến anh chàng này rồi. Chẳng thế mà sau đó Triệu Mẫn đã giả trang thành Trương Vô Kỵ, tự xưng là giáo chủ Minh giáo, tìm lên núi Võ Đang để thu phục chưởng môn Võ Đang, bậc bắc đẩu võ lâm Trương Tam Phong. 

Chuyện một cô gái, lại giả trang thành một chàng trai cụ thể nào đó. Ấy chính là cô gái đã lỡ "mê" chàng trai ấy mất rùi! Vì muốn làm điểu đó, hẳn nhiên cô gái đã phải nghiên cứu rất kỹ, thuộc làm lòng từ tính cách, cho đến y phục của chàng ta. (Chính mẹ của Trương Vô Kỵ là Ân Tố Tố, khi trước cũng đã để ý và giả trang, mặc đồ y chang như Trương Tố Sơn là cha chàng đó thôi). Và trong tác phẩm, Triệu Mẫn giả trang hay nhân danh Trương Vô Kỵ không phải chỉ một lần.

Chốt lại, Triệu Mẫn yêu Trương Vô Kỵ tất nhiên vì đây là một anh chàng đẹp trai, võ công cao cường, đứng đầu một môn phái lớn trên võ lâm. Gái thuyền quyên hẳn sẽ tìm đến với trai anh hùng.

Nhưng nếu nói như vậy là quá chung chung. Mà chính xác hơn, Triệu Mẫn yêu Trương Vô Kỵ là do bị chàng ta nắm tay, lột vớ, rờ chưn, chọc léc ... Mà hễ nam nữ đụng chạm da thịt với nhau, thì ắt sẽ sinh tình (như lời Nhất Đăng đại sư nói về chuyện ngoại tình giữa Anh Cô với Chu Bá Thông, trong Anh hùng xạ điêu vậy). Triệu Mẫn là người, nên cũng không thể ra ngoài quy luật ấy được. Cũng bởi thê, nên từ xưa ông bà mới có câu "nam nữ thọ thọ bất thân" - nam nữ không được đụng chạm vào nhau. Nguy hiếm lắm đó. He he.

-----------------------


---------

Bài liên quan:


Thứ Tư, 9 tháng 12, 2015

Khát vọng đổi đời - Free PDF

Nhà văn Áo Stefan Zweig – nổi tiếng với khả năng nắm bắt tâm lý và xúc cảm của nhân vật – đã trở lại với “Khát vọng đổi đời“.

Tác phẩm cuối cùng được xuất bản của Stefan Zweig rốt cục cũng đã có mặt tại Việt Nam. Được xem như là bậc thầy của những tấm bi kịch về tâm lý và số phận con người, những tác phẩm của Stefan Zweig vẫn thường gây nên những rung động sâu sắc về số phận và triết lý nhân sinh, đặc biệt có khả năng nắm bắt thấu suốt những xúc cảm của người phụ nữ.


40 năm kể từ khi Stefan Zweig qua đời, đến năm 1982 nhà xuất bản Fischer của Đức cho ra mắt cuốn tiểu thuyết thứ hai của ông mang tên “Khát vọng đổi đời“.

Khát vọng đổi đời – Ebook định dạng PDF/PRC/EPUB tải miễn phí đọc trên điện thoại, Tablet và máy tính. Tác giả: Stefan Zweig
 chi tiết
Danh mục: 

Thứ Sáu, 4 tháng 12, 2015

Google câu chuyện thần kỳ

Google câu chuyện thần kỳ là một câu chuyện kể về một trong số những công ty thành công nhất trên internet trong thời đại của chúng ta. Sau khi nghiên cứu cẩn thận, tỉ mỉ và trực tiếp tới thị sát Google, cuốn sách này ra đời giúp bạn có một cái nhìn cụ thể về sự hình thành và phát triển của một
công ty được ưa chuộng khắp toàn cầu và tên của nó trở thành một động từ thông dụng. Trị giá cổ phiếu của Google còn lớn hơn cả Disney và General Motor cộng lại.

Google là một công ty truyền thông độc lộc có công nghệ tiên tiến nhất thế giới, chỉ trong vòng vài năm đã giúp con người ở bất kỳ đâu đều có thể tiếp cận thông tin.

Google câu chuyện thần kỳ – Ebook PDF/PRC/EPUB/MOBI tải miễn phí đọc trên điện thoại, Tablet và máy tính. Tác giả: David A. Vise
 chi tiết
Danh mục: 

Hừng Đông - Free download

Tác giả : Stephenie Meyer

Giới thiệu :
Hừng Đông (tiếng Anh: Breaking Dawn) là tiểu thuyết thứ tư và là tiểu thuyết cuối cùng trong bộ truyện Chạng vạng của Stephenie Meyer. Cuốn tiểu thuyết được chia làm ba phần, phần đầu và phần thứ ba được viết dưới góc nhìn của Bella Swan và phần thứ hai được viết dưới góc
nhìn của Jacob Black. Hừng Đông được phát hành ngày 2 tháng 8 năm 2008 tại khắp 4.000 hiệu trên khắp nước Mỹ. Người ta đã in 3,7 triệu bản trong lần in đầu, và bán được 1,3 triệu bản chỉ sau 24 giờ phát hành, lập được kỷ lục về lượng sách bán được vào ngày đầu tiên của Hachette Book Group USA. Cuốn sách được Nhà xuất bản Trẻ mua bản quyền dịch sang tiếng Việt, dịch giả Tịnh Thủy tiếp tục là dịch giả cuốn sách này. Bản tiếng Việt được phát hành ngày 26 tháng 11 năm 2009
Hừng Đông – Ebook định dạng PDF/PRC/EPUB tải miễn phí đọc trực tiếp trên điện thoại, Tablet và máy tính. Tác giả: Stephenie Meyer
 chi tiết
Danh mục: 

Thứ Ba, 24 tháng 11, 2015

Hồ Sơ Một Tử Tù - Free download

Tác giả : Nguyễn Đình Tú
Hồ sơ một tử tù là tiểu thuyết đầu tay của Nguyễn Đình Tú được in năm 2002 ở Nhà xuất bản Công an Nhân dân, cũng là tác phẩm đoạt giải B cuộc thi “Vì an ninh Tổ quốc và bình yên cuộc sống” của Bộ Công an. Gần 10 năm trôi qua nhưng tiểu thuyết đầu tay của Nguyễn Đình Tú
vẫn được in đều đặn và bán được, lần tái bản này là lần thứ 5. Hồ sơ một tử tù cũng đã được chuyển thể thành phim truyền hình dài tập với tên gọi “Lời sám hối muộn màng” trong seri phim “Cảnh sát hình sự” phát sóng trên VTV1 năm 2006.

Còn Nháp là tiểu thuyết đầu tiên trong “cú hat-trick” 3 năm 3 tiểu thuyết của Nguyễn Đình Tú (gồm Nháp, Phiên bản, và Kín). Nháp được in lần đầu năm 2008 tại Nhà xuất bản Thanh niên. Khi ra đời Nháp được cho là có nhiều yếu tố câu khách như sex, đồng tính, đã gây nhiều tranh cãi trái chiều trong bạn đọc và giới phê bình. Hiện Nháp đã được tái bản lần thứ 3. Lần tái bản này có thêm 50 trang phụ lục phản ánh những dư luận xung quanh cuốn sách.
Hồ sơ một tử tù – Ebook định dạng PDF/PRC/EPUB tải miễn phí đọc trực tiếp trên điện thoại, Tablet và máy tính. Tác giả: Nguyễn Đình Tú
 chi tiết
Danh mục: 

Thứ Bảy, 14 tháng 11, 2015

Mật Mã Tây Tạng - Free Download

Cho dù là tác giả “hot” tại Trung Quốc hiện nay, tên tuổi thực và xuất thân cụ thể của Hà Mã vẫn là một bí ẩn đối với độc giả. Những thông tin ít ỏi mà người ta biết được về anh là Hà Mã sinh ra người Tứ Xuyên, đã từng sống 10 năm ở Tây Tạng.
Anh là người thích thích thám hiểm, từng một mình vượt qua Khả Khả Tây Lý, rừng rậm nguyên thủy Xi Xuang Ba Na – là những khu vực hoang vu và hiểm nguy chết người tại Tây Tạng. Kiến thức, kinh nghiệm và những ký ức anh thu được từ những chuyến đi đó cùng với lòng say mê thám hiểm và khám phá văn hóa, một tài năng hư cấu xuất sắc đã giúp Hà Mã sáng tác nên bộ sách Mật mã Tây Tạng.

Đầu năm 2008, Mật mã Tây Tạng mới xuất hiện trên internet đã trở thành một tác phẩm văn học mạng thu hút hàng triệu lượt đọc. Tác phẩm mau chóng lọt vào mắt xanh của các nhà xuất bản. Tập đoàn Xuất bản Trùng Khánh, đơn vị xuất bản tác phẩm cho biết, ban đầu nhà xuất bản dự định lần in đầu tiên sẽ là 100.000 bản, nhưng đơn đặt hàng của các tiệm sách lớn ồ ạt gửi đến, nên đã lên thành 200.000 bản. Chưa đầy một tuần sau khi phát hành, trong kho sách đã không còn sót lại cuốn nào. Trong khi đó, hơn một trăm nhà xuất bản trên khắp thế giới, bao gồm cả tập đoàn Penguin của Mỹ đang ra sức cạnh tranh giành quyền xuất bản Mật Mã Tây Tạng ở nước ngoài. Tác giả Hà Mã trở thành tác giả có sức thu hút nhất tại Trung Quốc.

Mật mã Tây Tạng đã trở thành cảm hứng cho một game online hiện rất thịnh hành tại Trung Quốc.
Mật Mã Tây Tạng – Ebook định dạng PDF/PRC/EPUB tải miễn phí đọc trực tiếp trên điện thoại, Tablet và máy tính. Tác giả: Hà Mã
 chi tiết
Danh mục: 

Triệu Mẫn vừa uống rụ vừa tán tỉnh Trương Vô Kỵ

Bạch Y Ngũ Bút

Trong chốn võ lâm giang hồ của Kim Dung, có cả một rừng mỹ nhân. Chỉ riêng trong Ỷ thiên đồ long ký (Cô gái đồ long), bốn người đẹp là quận chúa Triệu Mẫn, chưởng môn Nga My Chu Chỉ Nhược, a hoàn Tiểu Chiêu (về sau là Thánh nữ Minh giáo Ba Tư) và Ân Ly đã làm cho giáo chủ Minh giáo Trương Vô Kỵ nhiền phen siêu đảo trong lòng, trái tim đành chia làm bốn ngăn, không muốn mà cũng không thể bỏ được nàng nào.

Triệu Mẫn và Trương Vô Kỵ ban đầu đứng ở hai chiến tuyến khác nhau, nhưng cuối cùng đã đến với nhau
Có thể nói, trận chiến tranh giành trái tim của bốn người đẹp, mà chiến chiến thắng cuối cùng thuộc về cô gái người Mông Cổ, quận chúa Triệu Mẫn, không những làm các fan cảm mến (và cũng có thể là "ghét" - nếu là fan của Chu Chỉ Nhược hay Tiểu Chiêu) mà còn có những nét thú vị, tức cười, xuất phát từ việc nàng ta bắt đầu cuộc tình với Trương công tử bằng cách rủ anh chàng đi uống rụ. Rồi thì vừa uống hết ly này đến ly khác, cô nàng không ngừng tán tỉnh anh chàng. Hê hê.

Có thể nói trong kiếm hiệp Kim Dung, các nhân vật nữ chính dù thuộc tà đạo hay chính đạo, dù thân phận cao quý hay tầm thường, đa phần đều rất tài hoa, đa tình, chung thủy và đặc biệt là ai cũng đẹp như tiên nữ. Mỗi người mỗi vẻ, họ như những bông hoa lạ lùng mà đặc biệt, làm say đắm mê mẩn bất kỳ ai run rủi gặp và lại lỡ lọt vào mắt xanh của họ. Hê hê.

Có một tình tiết rất thú vị, là khá nhiều người đẹp đã biết cách chinh phục trái tim đàn ông không hẳn nhờ cậy chỉ riêng vào sắc đẹp - theo lẽ thường tình - và hầu hết đều tự tin vào sắc đẹp của mình, mà các nàng còn có bản năng đặc biệt, hiểu rõ "điểm yếu" của đàn ông: đó là bản tánh hám sắc đẹp, khoái được ca tụng, ăn nhậu của đám đàn ông. Không ít nàng đã tận dụng yếu điểm này, đưa đẩy, mời nhậu, uống rụ ... từ đó dần dần thu phục, chiếm được trái tim người anh hùng. Mặc dù chính các nàng hoàn toàn không phải là người thích thú gì chuyện uống rụ. Hê hê.

Tỷ như Hoàng Dung trong Anh hùng xạ điêu, mỗi khi hứng chí, hay gặp phong cảnh đẹp, hay hẹn hò ... đều không quên chủ động rủ ý trung nhân Quách Tĩnh "mình tìm chỗ nào uống vài chén đi". Ngay lần đầu hẹn hò với Quách Tĩnh trên hồ, Hoàng Dung chuẩn bị sẵn rượu ngon nhắm tốt, để chuốc chàng ngốc Quách Tĩnh. Hay như lần đầu tiên hai người gặp nhau trong quán rượu, khi Quách Tĩnh hỏi "mình có uống rượu không?", thì Hoàng Dung nói "cũng được". Dù sau đó nàng chỉ mới nhắp môi mà mặt đã đỏ lựng, khiến chàng ngốc họ Quách phải nhận xét anh chàng này "tửu lượng rất kém"!

Hay như trong phần đầu Ỷ thiên đồ long ký, người đẹp Ân Tố Tố khi mời Trương Thúy Sơn lên thuyền chơi, cũng đã thủ sẵn rượu mời chàng uống. Một mưu đồ có sự tính toán, chuẩn bị cẩn thận từ trước.

Các mỹ nhân họ đều không phải là người ham ăn nhậu, nhưng rất biết chiều lòng đấng nam nhi.

Nhưng tại hạ cảm thấy thích thú nhất, là chuyện nàng quận chúa 17 tuổi vô cùng xinh đẹp Triệu Mẫn vừa uống rụ, vừa tán tỉnh giáo chủ Trương Vô Kỵ.

Khi ấy, Trương Vô Kỵ là một chàng trai 20, 21 tuổi, lại đang có chút tình ý với Chu Chỉ Nhược, chưởng môn phái Nga My, cũng là một cô gái vô cùng xinh đẹp, tánh nết lại tốt bụng, dịu dàng nết na. Và chính Chu Chỉ Nhược cũng say anh chàng đẹp trai tài hoa họ Trương như điếu đổ.

Trong khi đó, Triệu Mẫn là gái Mông Cổ, con của Vương Bảo Bảo - là người nắm quyền quản lý quân đội Mông Cổ trong thời gian đô hộ Trung Hoa, tuy xinh đẹp hơn Chu Chỉ Nhược bội phần, nhưng là gái ngoại bang, lại là người đến sau, nên có phần khó khăn hơn trong việc chinh phục họ Trương.

Nhưng Triệu Mẫn đích thị là một cô nàng rất thông minh đĩnh ngộ, bản tách lại tinh quái quỷ quyệt, đặc biệt là có tánh "thẳng ruột ngựa", hễ thích gì, thích ai, thì chăng e dè ngại ngùng bẽn lẽn không nói ra, mà quyết phải làm bằng được. Thế nên, khi đã thấy thích Trương công tử rồi, thì có nàng quyết tâm phải thu phục bằng được trái tim của Trương Vô Kỵ, mà khởi đầu là việc sau khi đã làm quen, mời chàng đi uống rượu.


Triệu Mẫn - Trương Vô Kỵ, một tình yêu đích thực

Một tối nọ, cô nàng rủ một người đồ đệ câm (để không thể làm lộ chuyện tình cảm bí mật của mình mắc cỡ lắm) tìm đến khách điếm nơi Trương Vô Kỵ đang ở. Trước đó, nàng ta không những đã tìm hiểu biết rõ anh chàng ở đây, mà còn biết anh lấy họ khác để che dấu thân phận của mình.

Sau khi gặp, Triệu Mẫn rủ Trương Vô Kỵ đến một quán rượu nghèo nàn, tồi tàn (dù bản thân mình là một quận chúa, sống trong nhung lụa giàu sang). Ấy là nàng muốn hai người có cơ hội được tâm sự kín đáo, không bị ai phát hiện. Hê hê.

Khi vào quán, Triệu Mẫn chủ động kêu rượu thịt, lại nói trước hết " mình uống đủ ba ly cái đã rùi mới vào chuyện chính" (Hê, nàng biết luật "vào ba ra bảy" của các bợm nhậu?). Rồi biết rõ Trương Vô Kỵ chắc chắn sẽ nghi ngờ, đề phòng, nên cứ mỗi ly rót ra, nàng nói "ta biết công ty chưa tin ta, nên cứ mỗi ly ta sẽ uống trước một ngụm để công tử an lòng". Thế rồi nàng cứ thế mà uống. chỉ lát sau là mặt đỏ bừng, mắt long lanh ...

Hãy cùng đọc lại nguyên tác bên dưới bài viết này!

Chuyện Triệu Mẫn cứ mỗi ly lại nhấm môi uống trước quả là một tình tiết rất tức cười, Nhưng cũng khắc họa khá rõ tính cách có nét trẻ con, ngây thơ nhưng cũng rất, thẳng thắn, thật lòng của Triệu Mẫn. Nàng ta rõ ràng tuy mưu trí, đang mồi chài tán tỉnh Trương Vô Kỵ một cách công khai, láu lỉnh, nhưng dù đang uống rụ, vẫn không mất đi nét đoan trang, nữ tính.

Trong cuộc uống rụ, Triệu Mẫn nói khích Trương Vô Kỵ, để tìm hiểu xem tình cảm của anh chàng với Chu Chỉ Nhược sâu nặng tới đâu, Triệu Mẫn một mực yêu cầu chàng phải trả lời "Nếu mà ta giết chết Chu cô nương, thì công tử sẽ đối với ta thế nào"? Rồi lại còn hỏi thẳng: giữa ta và Chu cô nương, ai xinh hơn? Khiến Trương Vô Kỵ quá bất ngờ, phải buột miệng nói "dĩ nhiên là cô nương xinh hơn nhiều". Hê hê.

Đáng thương nhất là khi Trương Vô Kỵ nói muốn "bọn người Mông các người cút về về nước" vì mình là người Hán, thì phản ứng của Triệu Mẫn như một lẽ tự nhiên, nàng đứng bật dậy quát "muốn phản loạn hả, công nhiên chống lại triều đình sao"? Sau đó, thần thái của nàng chuyển biến từ tức giận đến hiền từ, rồi vô cùng thất vọng. Triệu Mẫn thốt ra câu nói "không còn cách nào khác nữa rồi" - không gì khác hơn là than vãn cho số phận của mình, cho ước mơ thầm kín của mình là được sánh duyên cùng anh chàng họ Trương nay bỗng trở thành vô vọng. Ngăn cách bởi vực thẳm không thể vượt qua.

Đó là vì nàng là con gái của giặc ngoại bang, trong khi Trương Vô Kỵ lại là người Hán, khi đó đáng quyết đánh đổ giặc Mông Cổ, giành lại đất nước. Cả hai ở hai chiến tuyến khác nhau, thì làm sao có thể đến được với nhau. Một thách thức không khác gì chuyện tình Romeo - Juliet vậy.

Quả là quá khó cho nàng. Đúng là "Thật không còn cách nào khác nữa rồi".

Đúng thật trong cuộc chiến đấu tranh giành trái tim Trương Vô Kỵ với ba cô gái xinh đẹp khác là: Chu Chỉ Nhược, Tiểu Chiêu và Ân Ly, Triệu Mẫn dù là người xinh đẹp nhất, có địa vị giàu sang nhất và thông minh nhất, nhưng cũng lép vế nhất vì thân thế ngoại bang của mình. Hầu hết mọi người đều nghi kỵ, nghĩ xấu về nàng.

Nhưng theo thời gian, xuất phát từ tình yêu chân thật và sáng trong, không quản ngại hy sinh cả tính mạng vì người mình yêu, và đặc biệt là có sự thông minh tài trí như một bản năng, Triệu Mẫn đã chiếm được trái tim của Trương Vô Kỵ.

Khi truyện, khi cho thuốc chữa thương, nàng đã yêu cầu Trương Vô Kỵ phải hứa sẽ thực hiện 3 điều, miễn không trái đạo hiệp nghĩa. Mặc dù nàng tuyên bố là ba điều đó sẽ rất khó, mà quả là khó thật, nhưng khó là khó với chính Vô Kỵ chứ bản thân nàng không được cái lợi to lớn nào trong số ấy. Hay đúng hơn, là cái lợi về sau, không có ngay được.

Lần đầu tiên, nàng yêu cầu Trương Vô Kỵ đi lấy thanh đồ long đao cho mình xem trong một giờ một khắc. Ngoài việc tò mò, thực chất là vì nàng muốn có cơ hội được cùng đi với Trương Vô Kỵ.

Lần thức hai, nàng yêu cầu Trương Vô Kỵ phải hủy hôn nhân với Chu Chỉ Nhược ngay lúc hôn lễ đang cử hành, cả hai đang chuẩn bị bái thiên địa, thành phu thê. Tuy đây là một cuộc phá đám có thể nói là kinh thiên động địa trên chốn giang hồ, hạ nhục Chu Chi Nhược, nhưng cũng chính là "cứu" cho Trương Vô Kỵ thoát khỏi là người bất nghĩa! Và tất nhiên, nàng cũng được lợi là Trương Vô Kỵ vẫn chưa có vợ, có thể đến với nàng. Thật đáng thán phục sự thông minh, sắc sảo của cô gái này.

Để rồi cuối cùng, nàng chỉ yêu cầu Trương Vô Kỵ vẽ chân mày cho mình, khi hai người đã chính thức đến với nhau. Thì thực chất cũng chính là để kéo anh chàng ra khỏi vòng phiền ưu về những thứ xấu xa, nhỏ mọn. .. của con người. Nàng quyết dùng sắc đẹp quyến rũ họ Trương vào trong vòng vây của tình yêu nam nữ. Điều ấy nếu thành công, thì suy cho cùng cũng thật là thông minh, và cũng đáng lắm vậy!

Triệu Mẫn đã chiến thắng trong cuộc chiến tình yêu một cách xứng đáng.

----------

Và bây giờ, mới quy vị cùng đọc lại phần trích trong tác phẩm Ỷ thiên đồ long ký, đoạn nói về Triệu Mẫn rủ Trương Vô Kỵ đi uống rượu, thì sẽ thấy có phần thiện cảm với cô gái xinh đẹp này. 

Phạm Dao bị Triệu Mẫn nắm tay dẫn đi thẳng ra khỏi chùa Vạn An, trong bụng vừa bồn chồn, vừa ngạc nhiên, không biết nàng ta đưa mình đi đâu. Triệu Mẫn đội thêm một cái nón lá để che mái tóc dài, thản nhiên nói:

- Khổ đại sư, mình đi gặp tên tiểu tử Trương Vô Kỵ.

Phạm Dao kinh hoảng, liếc mắt nhìn cô ta thấy mắt nàng long lanh, má ửng hồng bảy phần thẹn thùng, ba phần hoan hỉ xem ra không phải đã khám phá ra chân tướng của y. Khổ đầu đà thấy an tâm, nhớ lại tình cảnh đêm trước ở chùa Vạn An Triệu Mẫn và Trương Vô Kỵ hai kẻ oan gia đối đầu gặp nhau. Y vừa nghĩ đến hai chữ “oan gia”, đột nhiên trong lòng nảy sinh một câu hỏi: “Oan gia ư? Hay là quận chúa có tình ý gì với Trương giáo chủ chăng?”. Y nghĩ tiếp: “Nàng ta sao không gọi Huyền Minh nhị lão là kẻ thân tín hơn mà lại bảo mình đi theo? Đúng rồi, chỉ vì mình câm không nói được nên sẽ không tiết lộ bí mật của cô ta”. Y bèn gật gù, nở một nụ cười kỳ bí.

Triệu Mẫn làm mặt giận nói:

- Ông cười gì thế?

Phạm Dao biết rằng chớ nên đùa với nàng, bèn hoa chân múa tay ra hiệu, ý nói khổ đầu đà sẽ hết sức bảo vệ cho quận chúa chu toàn, dù phải vào đầm rồng hang hổ cũng nhất quyết đi theo.

Triệu Mẫn không nói gì thêm, đi trước dẫn đường, không bao lâu đã đến trước cửa khách điếm nơi Trương Vô Kỵ đang trú ngụ. Phạm Dao ngầm kinh hãi: “Quận chúa quả thật thần thông quảng đại, mới đây đã tìm ra ngay chỗ giáo chủ đang ở”. Y liền đi theo Triệu Mẫn vào trong khách điếm.
Triệu Mẫn hỏi chưởng quĩ:

- Chúng tôi muốn tìm khách quan họ Tăng.

Thì ra Trương Vô Kỵ khi đến ở trọ lại dùng cái tên giả “Tăng A Ngưu”, điếm tiểu nhị liền đi vào thông báo.

Trương Vô Kỵ đang đả tọa dưỡng thần, chỉ chờ chùa Vạn An lửa bốc lên là chạy đến tiếp ứng, bỗng nghe có người đến thăm không khỏi ngạc nhiên, ra đến khách đường thấy Triệu Mẫn và Phạm Dao, kêu thầm: “Hỏng rồi, chắc là Triệu cô nương khám phá ra chân tướng của Phạm hữu sứ nên đem y tới đây nói phải quấy với mình chăng?”. Chàng đành tiến lên vái chào, hỏi:

- Không biết có Triệu cô nương giá lâm nên thất lễ nghinh tiếp.

Triệu Mẫn nói:

- Nơi đây nói chuyện không tiện, mình đi tìm một quán rượu nhỏ uống với nhau ba chén, có được chăng?

Trương Vô Kỵ đành trả lời:

- Hay lắm.

Triệu Mẫn lại đi trước dẫn đường đi đến một quán rượu nhỏ cách khách điếm chừng năm dãy phố. Trong quán bày biện sơ sài vài cái bàn, trên mỗi bàn để một ống đũa gỗ. Lúc ấy trời đã khuya, trong quán chẳng còn người khách nào. Triệu Mẫn và Trương Vô Kỵ hai người ngồi đối diện nhau, Phạm Dao ra hiệu mình ra ngoài ngồi uống rượu. Triệu Mẫn gật đầu, sai điếm tiểu nhị đem lên một cái bếp than và ba cân thịt dê sống, thêm hai cân rượu trắng.

Trương Vô Kỵ trong bụng đầy ngờ vực, nghĩ thầm nàng là một quận chúa cao quí như thế, sao lại mời mình đến một cái nhỏ bé tồi tàn dơ dáy như thế này ngồi uống rượu là sao, không biết sắp xếp kế mưu gì. Triệu Mẫn rót ra hai chén rượu, cầm chén của Trương Vô Kỵ lên, nhấp một ngụm, cười nói:

- Trong rượu này không có bỏ thuốc độc đâu, công tử cứ yên tâm uống đừng ngại.

Trương Vô Kỵ hỏi:

- Cô nương gọi tôi đến đây, không biết có chuyện gì dạy bảo?

Triệu Mẫn nói:

- Uống xong ba chén đã rồi mình hãy nói vào chuyện chính. Tôi cạn chén trước mời công tử.
Nói xong nàng nâng ly một hơi cạn sạch. Trương Vô Kỵ cầm chén lên, dưới ánh lửa bập bùng thấy miệng chén còn lưu lại mờ mờ một vết son môi, mũi ngửi thấy một mùi thơm nhè nhẹ, không biết hương thơm đó từ vết son trên chén hay từ người nàng tỏa ra, lòng không khỏi lâng lâng, vội uống cạn. Triệu Mẫn nói:

- Mình uống thêm hai chén nữa. Tôi biết anh chưa hết nghi ngại nên mỗi chén tôi uống trước một ngụm.

Trương Vô Kỵ biết nàng ngụy kế đa đoan, việc gì cũng nên đề phòng, may là nàng nhắp trước như thế, mình đỡ phải mạo hiểm nên liên tiếp uống cạn ba ly rượu nàng uống dở dang, trong bụng không thấy có gì khác lạ, ngửng lên thấy nàng tủm tỉm cười, hơi rượu khiến nàng hồng hồng đôi má, thật kiều diễm không sao tả xiết. Trương Vô Kỵ không dám nhìn lâu, vội quay đầu sang chỗ khác.

Triệu Mẫn nói nhỏ:

- Trương công tử, anh có biết tôi là ai không?

Trương Vô Kỵ lắc đầu. Triệu Mẫn nói:

- Hôm nay tôi nói cho anh biết, cha tôi là Nhữ Dương Vương hiện đang chấp chưởng binh mã đại quyền đương triều. Tôi là gái Mông Cổ, tên thực là Mẫn Mẫn Đặc Mục Nhĩ. Hoàng thượng phong cho tôi làm Thiệu Mẫn quận chúa. Hai chữ Triệu Mẫn là tên Hán tôi tự đặt cho tôi đó.

Nếu như Phạm Dao không nói qua rồi, Trương Vô Kỵ lúc này ắt không khỏi hết sức lạ lùng, nhưng thấy nàng không dấu diếm gì đem thân phận nói cho mình hay cũng thật ngoài dự liệu, có điều chàng không khéo giả vờ nên không làm ra vẻ ngạc nhiên.

Triệu Mẫn lạ lùng hỏi:

- Sao? Anh biết trước rồi ư?

Trương Vô Kỵ nói:

- Không, làm sao tôi biết được? Thế nhưng tôi thấy một cô gái trẻ tuổi như thế vậy mà có thể sai khiến bao nhiêu là cao thủ võ lâm, thân phận ắt không phải là tầm thường.

Triệu Mẫn xoay xoay nghịch cái chén, một hồi lâu không nói gì, lại cầm bầu rượu lên rót thêm hai chén nữa, chậm rãi nói tiếp:

- Trương công tử, tôi hỏi anh một câu nhé, anh cứ thực lòng mà trả lời tôi. Nếu như tôi đem Chu cô nương giết đi, anh sẽ đối với tôi thế nào?

Trương Vô Kỵ trong bụng kinh hãi, hỏi lại:

- Chu cô nương có đắc tội gì với cô đâu, sao bỗng dưng lại giết cô ta là sao?

Triệu Mẫn đáp:

- Người nào tôi không thích là tôi muốn giết, chứ đâu phải cứ đắc tội với tôi tôi mới giết đâu? Có người thì đắc tội với tôi nhiều lần, tôi lại để yên không giết, chẳng hạn như anh, đắc tội với tôi mấy lần rồi thì sao?

Nàng nói tới đây, ánh mắt long lanh ẩn một nụ cười. Trương Vô Kỵ thở dài, nói:

- Triệu cô nương, tôi đắc tội với cô âu cũng là chuyện bất đắc dĩ. Thế nhưng cô đã tặng cho tôi thuốc để chữa bệnh cho tam sư bá, lục sư thúc tôi, lòng tôi thật là cảm kích.

Triệu Mẫn cười nói:

- Anh nói câu đó có phần dở hơi. Du Đại Nham và Ân Lê Đình bị thương đều do thuộc hạ của tôi gây ra, anh chẳng trách thì thôi, sao lại cảm ơn là sao?

Trương Vô Kỵ mỉm cười:

- Tam sư bá của tôi bị thương đã ngoài hai mươi năm, khi đó cô chưa ra đời.

Triệu Mẫn nói:

- Thì do bộ thuộc của cha tôi cũng có khác gì là bộ thuộc của tôi? Anh đừng nói lảng qua chuyện khác: tôi hỏi anh, nếu như tôi giết Chu cô nương, anh sẽ đối với tôi như thế nào? Anh có định giết tôi báo thù cho cô ta không?

Trương Vô Kỵ trầm ngâm một hồi rồi nói:

- Tôi cũng không biết nữa.

Triệu Mẫn hỏi lại:

- Sao lại không biết? Anh không chịu nói, có phải không nào?

Trương Vô Kỵ nói:

- Cha mẹ tôi bị người ta bức tử. Bức tử cha mẹ tôi là phái Thiếu Lâm, phái Hoa Sơn, phái Không Động. Sau này khi tôi lớn lên, thấy mọi việc rõ ràng hơn nhiều, nhưng càng suy nghĩ lại càng chẳng hiểu, thực sự ai là người hại cha mẹ tôi? Không thể nói là Không Trí đại sư, Thiết Cầm tiên sinh những người đó được; cũng không thể bảo là ông ngoại tôi hay cậu tôi; thậm chí cũng không thể nói là những thủ hạ của cô như "A Nhị", "A Tam" hay Huyền Minh nhị lão. Cái lý do nào trời xui đất khiến ra thế, biết bao nhiêu điều tôi không hiểu được. Dẫu như có những người là hung thủ thực chăng nữa, dù tôi có giết hết tất cả thì cũng để làm gì? Cha mẹ tôi có sống lại được đâu. Triệu cô nương, mấy hôm nay tôi chỉ nghĩ rằng nếu tất cả mọi người không giết lẫn nhau, sống hòa bình thân ái làm bạn của nhau chẳng hay hơn ư? Tôi không nghĩ đến chuyện báo thù giết người, cũng mong người khác cũng đừng hại ai giết ai.

Chàng nói một mạch những gì đã nghĩ trong lòng rất lâu, nhưng chưa hề nói cho Dương Tiêu hay, cũng chẳng nói cho Trương Tam Phong biết, cũng không nói cho Ân Lê Đình hay, bỗng nhiên nơi quán rượu nhỏ bé này lại nói cho Triệu Mẫn nghe, những lời đó nói ra rồi chính chàng cũng lấy làm lạ.

Triệu Mẫn thấy chàng nói thật thành khẩn, suy nghĩ một lát nói:

- Đó là tại anh tâm địa nhân hậu, nếu phải tay tôi ư tôi sẽ làm tới nơi tới chốn. Nếu như ai làm hại cha tôi, anh tôi, tôi sẽ giết sạch cả nhà người đó, ngay cả thân thích bằng hữu, phàm người nào y quen biết, tôi sẽ giết sạch không còn một mống.

Trương Vô Kỵ nói:

- Như thế tôi sẽ ngăn không cho cô làm.

Triệu Mẫn hỏi lại:

- Vì sao vậy? Anh về phe kẻ thù của tôi ư?

Trương Vô Kỵ đáp:

- Cô giết một người, bản thân cô sẽ thêm một phần tội nghiệt. Người bị cô giết, chết đi ra sao thì không biết, cái đó cũng đã xong, thế nhưng còn cha mẹ con cái, vợ chồng anh em người ta đau lòng biết mấy? Về sau mỗi khi cô nghĩ lại, lương tâm cô sẽ không an. Nghĩa phụ tôi giết nhiều người lắm, tôi biết tuy ông không nói ra, nhưng trong lòng thật là hối hận.

Triệu Mẫn không nói, chỉ suy nghĩ về những điều Trương Vô Kỵ vừa nói ra. Trương Vô Kỵ hỏi lại:

- Cô đã giết người bao giờ chưa?

Triệu Mẫn cười đáp:

- Hiện tại thì chưa, tương lai khi tôi lớn rồi, muốn giết thật nhiều người. Tổ tiên tôi là Thành Cát Tư Hãn đại đế, là Đà Lôi, là Bạt Đô, là Húc Liệt Ngột, là Hốt Tất Liệt đều anh hùng. Tôi chỉ hận mình là con gái, nếu tôi là con trai ư, ha ha, thể nào cũng phải làm một đại sự nghiệp thật là oanh liệt.

Nàng rót thêm một chén rượu, tự mình uống cạn nói:

- Anh vẫn chưa trả lời câu hỏi của tôi.

Trương Vô Kỵ đáp:

- Nếu như cô giết Chu cô nương, hoặc giả giết bất cứ một người thủ hạ thân cận nào của tôi, tôi sẽ không coi cô là bạn tôi nữa. Tôi sẽ vĩnh viễn không gặp lại cô, nếu có gặp cũng không nói chuyện.
Triệu Mẫn cười:

- Thế ra hiện tại anh coi tôi là bạn của anh ư?

Trương Vô Kỵ đáp:

- Nếu như trong lòng tôi thù ghét cô, tôi đâu có ngồi uống rượu với cô như thế này. Ôi, tôi chỉ thấy thù ghét một người quả là khó. Tôi bình sinh chỉ ghét một mình Hỗn Nguyên Tích Lịch Thủ Thành Côn, thế nhưng nay y cũng chết rồi, tôi lại thấy thương y, dường như muốn y đừng chết.

Triệu Mẫn nói:

- Nếu như ngày mai tôi chết đi, trong lòng anh sẽ nghĩ sao? Trong bụng anh thể nào chẳng nói: tạ trời tạ đất, con bé điêu ngoa hung ác đại đối đầu kia chết rồi, từ nay ta bớt đi được bao nhiêu là phiền muộn.

Trương Vô Kỵ lớn tiếng nói:

- Không, không đâu. Tôi không mong cô chết đâu, hoàn toàn không bao giờ. Vi Bức Vương dọa cô, đòi sẽ rạch mặt cô mấy vết dao, từ đó đến nay tôi nghĩ đi nghĩ lại thật là lo cho cô.

Triệu Mẫn nở một nụ cười, đôi má đỏ lên liền cúi đầu xuống. Trương Vô Kỵ nói:

- Triệu cô nương, cô đừng làm khó chúng tôi nữa, thả hết các cao thủ của lục đại môn phái ra đi, tất cả vui vẻ làm bạn với nhau, chẳng hay lắm sao?

Triệu Mẫn vui mừng nói:

- Hay lắm, chính tôi cũng chỉ muốn như thế. Anh là giáo chủ Minh giáo, một lời nặng như chín cái đỉnh, anh đến nói tất cả qui hàng triều đình. Cha tôi sẽ tâu lên hoàng thượng phong thưởng cho mọi người.

Trương Vô Kỵ chầm chậm lắc đầu nói:

- Người Hán chúng tôi ai ai cũng có một tâm nguyện, muốn người Mông Cổ rút ra khỏi đất của người Hán.

Triệu Mẫn đứng phắt dậy, nói:

- Cái gì? Sao anh dám nói những lời phạm thượng tác loạn như thế, chẳng phải là công nhiên phản loạn hay sao?

Trương Vô Kỵ đáp:

- Tôi vốn dĩ là kẻ phản loạn, không lẽ đến bây giờ cô mới biết hay sao?

Triệu Mẫn nhìn chàng hồi lâu, nét phẫn nộ và kinh ngạc trên mặt dầu dần dịu xuống, trở lại thật ôn nhu, nhưng cũng thật thất vọng, sau cùng ngồi lại xuống ghế nói:

- Tôi cũng sớm biết thế rồi, nhưng bây giờ chính miệng anh nói ra, tôi mới thật là tin hẳn, không còn làm sao hơn được nữa.

Mấy câu đó nàng nói ra nghe thật là đau đớn. Trương Vô Kỵ lòng chùng hẳn đi, dường như không còn chịu nổi cảnh thấy nàng đau lòng như muốn buột miệng nói ra: “Thôi tôi bằng lòng nghe lời cô vậy”. Thế nhưng ý nghĩ đó vừa lóe lên là tắt ngay, cố hết sức nhưng không biết nói thế nào để an ủi nàng.

Hai người lặng yên ngồi đối diện nhau một lúc. Trương Vô Kỵ nói:

- Triệu cô nương, đêm đã khuya rồi, để tôi đưa cô về nhé!

Triệu Mẫn nói:

- Đến ngồi thêm với tôi một chút anh cũng không muốn hay sao?

Trương Vô Kỵ vội vàng đáp:

- Không đâu, nếu cô thích ngồi đây uống rượu nói chuyện, tôi sẽ ngồi với cô.

Triệu Mẫn mỉm cười, chậm rãi nói:

- Có lúc tôi nghĩ rằng giá như tôi không phải là gái Mông Cổ, cũng chẳng phải là quận chúa, chỉ là một người như Chu cô nương, là một cô gái người Hán con nhà bình thường, chắc anh sẽ tử tế với tôi hơn. Trương công tử, anh bảo tôi và Chu cô nương ai đẹp hơn?

Trương Vô Kỵ đâu ngờ nàng lại hỏi câu đó, nghĩ thầm con gái phiên bang tính tình sảng trực, không biết môi miếng, dưới ánh đèn thấp thoáng, thấy nàng kiều diễm bội phần, buột miệng nói luôn:

- Dĩ nhiên là cô đẹp.

Triệu Mẫn giơ tay ra đặt lên tay chàng, ánh mắt đầy vẻ vui mừng nói:

- Trương công tử, anh thích hay không thích gặp tôi? Nếu tôi thỉnh thoảng rủ anh ra đây uống rượu, anh có đi không?

Bàn tay Trương Vô Kỵ bị lòng bàn tay mềm mại của nàng đè vào, tim đập thình thình, cố gắng định thần rồi nói:

- Tôi ở lại đây không lâu, chỉ độ vài ngày sẽ xuôi nam.

Triệu Mẫn hỏi:

- Anh về phương nam làm gì?

Trương Vô Kỵ thở dài, nói:

- Tôi chẳng nói thì cô cũng đoán ra được, nhưng nói ra thì cô sẽ nổi giận...

Triệu Mẫn nhìn ra vầng trăng ngoài song cửa, bỗng nói:

- Anh bằng lòng làm cho tôi ba việc, chưa quên chứ?

Trương Vô Kỵ nói:

- Dĩ nhiên là không quên. Xin cô nương cứ việc sai bảo, tôi sẽ tận lực mà làm.

Triệu Mẫn quay đầu lại nhìn thẳng vào mặt chàng nói:

- Bây giờ tôi chỉ mới nghĩ ra một việc thứ nhất. Tôi muốn anh đi với tôi để lấy thanh đao Đồ Long.
Trương Vô Kỵ vốn đã đoán trước, ba việc nàng ta bảo mình làm thể nào cũng rất khó nhưng không ngờ việc đầu tiên là một nạn đề tày trời đến thế. Triệu Mẫn thấy chàng đầy vẻ nghi ngại, nói:

- Làm sao? Anh không chịu à? Chuyện này đâu có đi ngược lại đạo hiệp nghĩa, cũng không phải không thể làm được.

Trương Vô Kỵ nghĩ thầm: “Đao Đồ Long nằm trong tay nghĩa phụ ta, trên giang hồ ai cũng biết rồi, không thể nào nói dối nàng”. Chàng bèn nói:

- Đao Đồ Long là của nghĩa phụ tôi, Kim Mao Sư Vương Tạ đại hiệp. Tôi làm sao có thể phản bội cha nuôi, lấy đao đó cho cô được?

Triệu Mẫn nói:

- Tôi đâu có bảo anh đến ăn trộm ăn cướp, đánh lừa hay sang đoạt, tôi không phải thực sự muốn có thanh đao này. Tôi chỉ muốn anh đến mượn nghĩa phụ anh, cho tôi nghịch chơi một giờ thôi, sau đó sẽ trả lại ngay. Hai người là cha nuôi, con nuôi, chẳng lẽ mượn một giờ mà không được hay sao? Chỉ mượn xem đâu có phải là lấy luôn, cũng chẳng phải dùng nó đi cướp của giết người, không lẽ cũng đi ngược lại đạo hiệp nghĩa ư?

Trương Vô Kỵ nói:

- Thanh đao đó tuy danh tiếng vang động võ lâm, thực ra có đẹp đẽ gì đâu, chỉ thật là nặng nề, và rất sắc bén thôi.

Triệu Mẫn nói:

- Vậy sao người ta nói “Võ lâm chí tôn, bảo đao Đồ Long, hiệu lệnh thiên hạ, mạc cảm bất tòng. Ỷ Thiên bất xuất, thùy dữ tranh phong?” Ỷ Thiên kiếm nay ở trong tay tôi rồi, tôi muốn xem thử thanh đao Đồ Long như thế nào. Nếu anh không yên tâm, khi tôi xem thanh đao, anh đứng ngay bên cạnh. Với bản lãnh của anh, tôi đâu có thể cưỡng chiếm không trả lại được.

Trương Vô Kỵ nghĩ thầm: “Cứu được sáu đại môn phái ra rồi, ta vốn định bụng sẽ đi đón nghĩa phụ ngay để mời lão nhân gia giữ chức vụ giáo chủ. Triệu cô nương đã nói là chỉ mượn xem một giờ, tuy không biết chắc nàng ta có ngụy kế gì hay không, nhưng mình hết sức đề phòng, không để cho nàng ta đoạt thanh đao. Có điều nghĩa phụ nói rằng trong thanh đao Đồ Long có bí mật dấu một pho võ công tuyệt học. Khi nghĩa phụ chưa mù đã lấy được thanh bảo đao, thông minh tài nhứ như ông mà vẫn không nghĩ ra được, Triệu cô nương chỉ một giờ đồng hồ thì làm được gì? Huống chi ta và nghĩa phụ xa nhau đã mười năm, ông ta một mình trên hoang đảo đã tìm ra được bí mật trong thanh đao không chừng”.

Triệu Mẫn thấy chàng trầm ngâm không trả lời, cười nói:

- Nếu anh không chịu, cũng tùy anh thôi. Tôi sẽ nhờ anh làm một việc khác còn khó hơn thế nhiều.
Trương Vô Kỵ biết cô gái này cực kỳ điêu ngoa giảo hoạt, nếu quả đưa ra một nạn đề e rằng mình sẽ không làm nổi, vội nói:

- Được rồi, tôi bằng lòng đi mượn thanh đao Đồ Long cho cô. Thế nhưng mình nói trước với nhau, cô chỉ được mượn xem một giờ thôi, nếu như có ý chiếm đoạt, tôi không để yên đâu đấy nhé.

Triệu Mẫn cười nói:

- Đúng thế. Tôi không biết sử đao, nặng chình chịch thế tôi lấy làm gì? Dù anh có cung kính hai tay đưa lên cho tôi, tôi cũng chẳng thèm. Vậy bao giờ thì anh khởi hành?

Trương Vô Kỵ đáp:
- Độ vài ngày nữa.

Triệu Mẫn nói:

- Thế thì càng tốt. Để tôi đi thu xếp, chừng nào anh đi thì đến hẹn trước với tôi.

Trương Vô Kỵ kinh ngạc nói:

- Cô cũng đi nữa ư?

Triệu Mẫn nói:

- Đương nhiên là thế. Nghe nói nghĩa phụ anh ở trên một hòn đảo hoang ở ngoài biển, lỡ như ông ta không chịu về, không lẽ anh đường xa vạn dặm tít mù mượn thanh đao về đây cho tôi xem một giờ rồi lại quay lại trả? Trên đời này có ai lại làm thế bao giờ.

Trương Vô Kỵ nghĩ đến sóng to gió cả nơi biển bắc, biển cả mênh mông, tìm cho ra được Băng Hỏa đảo quả thật khó khăn vô cùng, nếu như đi đi về về ba lần chẳng đâu vào đâu, thật không cách gì làm nổi. Cô ta nói quả không sai, nghĩa phụ ở nơi hoang đảo đã hai chục năm, chưa chắc đã muốn sống những ngày tàn của cuộc đời nơi Trung Thổ. Chàng bèn nói:

- Trên biển cả sóng gió vô tình, cô phải mạo hiểm như thế làm gì?

Triệu Mẫn đáp:

- Anh mạo hiểm được, sao tôi lại không được?

Trương Vô Kỵ chần chừ nói:

- Liệu cha cô có chịu cho cô đi không?

Triệu Mẫn nói:

- Gia gia bảo tôi thống suất quần hào giang hồ, mấy năm nay tôi chạy đông chạy tây, cha tôi không ngó ngàng gì đến cả.

Trương Vô Kỵ nghe nàng nói “Cha tôi bảo tôi thống suất quần hào giang hồ”, trong bụng chột dạ: “Ta đi Băng Hỏa đảo nghênh tiếp nghĩa phụ, không biết năm nào tháng nào mới quay về. Nếu như đây là kế điệu hổ ly sơn của cô ta, nhân dịp mình không có nơi đây đem đại binh đối phó với bản giáo thì sao. Mình không thể không đề phòng, nếu như nàng ta đi chung, thủ hạ của cô ta có điều cấm kỵ, cũng đỡ lo phần nào”. Nghĩ vậy bèn gật đầu:

- Thế thì được, khi nào tôi ra đi sẽ đến hẹn với cô.

Câu nói chưa dứt, đột nhiên bên ngoài cửa sổ đỏ rực, tiếng người reo hò từ nơi xa xa truyền đến. Triệu Mẫn chạy lại cửa sổ nhìn ra, kinh hoảng kêu lên:

- Ối chao, bảo tháp của chùa Vạn An bị cháy rồi. Khổ đại sư, khổ đại sư, lại đây mau.

Nàng gọi luôn mấy tiếng, không thấy khổ đầu đà đâu vội chạy ra ngoài cũng chẳng thấy tăm hơi Phạm Dao đâu cả, hỏi chưởng quĩ thì y nói rằng vị đầu đà vừa đến là đi ngay, xem ra cũng đã lâu rồi. Triệu Mẫn cực kỳ lạ lùng, nghĩ đến hồi tối y nở một nụ cười bí hiểm, đôi má không khỏi đỏ bừng, cúi đầu quay lại liếc Trương Vô Kỵ một cái.

Trương Vô Kỵ thấy lửa bốc mỗi lúc một cao, sợ rằng đại sư bá các người công lực chưa khôi phục, bị chết cháy ở trên tháp nên nói:

- Triệu cô nương, xin lỗi tôi phải đi đây.

Nói chưa dứt câu, chàng đã vội vàng chạy ra. Triệu Mẫn gọi:

- Chờ chút nào, để tôi đi với anh.

Thế nhưng khi nàng ra đến cửa thì Trương Vô Kỵ đã chạy đâu mất rồi.

----------------

Bài liên quan:

Ỷ thiên đồ long ký


Thứ Tư, 4 tháng 11, 2015

Tuyết Sơn Phi Hồ - Free PDF

Diễn biến chính của tiểu thuyết Tuyết sơn phi hồ diễn ra vào thời đại nhà Thanh dưới triều vua Càn Long, nhưng các tình tiết câu chuyện lại được kéo dài từ thời đại nhà Đại Thuận dưới triều Lý Tự Thành, và bắt đầu của nhà Thanh dưới lời kể của một số nhân vật. Nhân vật chính của tiểu thuyết là Hồ Phỉ, có biệt danh là Tuyết sơn phi hồ, và các tình tiết chủ yếu của câu chuyện liên quan đến ân oán từ thời tổ tiên của Hồ Phỉ, kéo dài đến bố mẹ Hồ Phỉ và được giải quyết vào thời đại của Hồ Phỉ.


Tuyết sơn phi hồ Hồ Phỉ: Là nhân vật chính của tiểu thuyết, nhưng ít xuất hiện bởi các tình tiết chính của câu chuyện liên quan đến quá khứ nhiều hơn, bản thân Hồ Phỉ xuất hiện nhiều trong cuốn tiếp theo là Phi hồ ngoại truyện. Hồ Phỉ sinh ra giữa lúc cha mình là Hồ Nhất Đao đấu với Kim Diện Phật, được Bình A Tứ nuôi nấng, chàng luyện Hồ gia đao pháp và là một cao thủ võ lâm, võ công sánh ngang với Kim Diện Phật (quá trình trưởng thành của Hồ Phỉ được mô tả chi tiết hơn ở Phi hồ ngoại truyện). Hồ Phỉ trong truyện này đã trưởng thành, biết suy nghĩ, chín chắn và cẩn thận hơn, khí khái, anh hùng hơn.

Tuyết sơn phi hồ – Ebook định dạng PDF/PRC/EPUB tải miễn phí đọc trực tiếp trên điện thoại, Tablet và máy tính. Tác giả: Kim Dung
 chi tiết

Thứ Bảy, 31 tháng 10, 2015

Thần điêu hiệp lữ - đôi chữ "kỳ tình"

Ngao

Yêu là thứ tình cảm thiêng liêng và có thể nói là nguyên thủy của loài người. Tình yêu có nhiều dạng, có lớn, có nhỏ. Trăm thứ tình hòa vào với nhau giữa bạt ngàn chúng sinh. Yêu - mới biết nâng niu, trân trọng nhau. Yêu, là gắn kết người với người và thậm chí còn là để duy trì nòi giống. Thứ tình yêu gần gũi nhất, thường nhật nhất với chúng ta có lẽ chính là tình yêu nam nữ. Mối quan hệ giữa người thật lắm mối tơ lòng. Cũng từ những thứ tình cảm từ không đến có, rồi những mối quan hệ từ có thành không mà người người biến đổi, thay đổi, hoặc tốt đẹp hơn, hoặc sẽ tiêu cực hơn.

Đi hết mười bốn bộ tiểu thuyết của Kim Dung và thêm truyện ngắn Việt Nữ Kiếm, ta thấy hòa mình trong đó những sắc thái, hình thái của tình yêu. Ngọt, đắng, chua, cay, mặn, nồng, chát.... đủ cả. Và thấy trong đó, đôi lúc là hình bóng của chính mình :)

Truyện Võ hiệp của Kim Dung không chỉ đơn thuần có võ, có hiệp, mà luôn luôn hiện hữu trong đó hai chữ "kỳ tình". Thần Điêu Hiệp Lữ, có lẽ là đỉnh cao của những "kỳ tình" trong chất võ hiệp, mang hơi thở của thời đại về tình yêu, về tình cảm giữa người và người, về những màu sắc tình yêu mà đến bây giờ, loài người vẫn chưa và chẳng thể nào lý giải hết được.

Tình ái, khó có thể nói hết những gì thuộc về tình ái. Nó đẹp, nhưng cũng rất độc, nó đầy sự vui tươi, nhưng hàm chứa đau khổ khôn lường, nó ngọt ngào, mà cũng đắng chát nơi cổ họng. Nơi hoa Tình mọc đầy rẫy chẳng phải tên là Tuyệt Tình Cốc hay sao? Có Tuyệt Tình có chăng mới thoát khỏi độc hoa tình. Hoa tình, loài hoa ấy ....

Đoá Tình Hoa rực rỡ hương ngào ngạt
Nhụy Tình Hoa ngọt lịm chợt đắng ngay
Gai Tình Hoa mang chất độc nát lòng,
Quả của nó không bao giờ đoán được.


"Phong nguyệt vô tình nhân ám hoán, cựu du như mộng không trường đoạn" -  "Trăng gió vô tình người đổi dạ, dấu xưa như mộng nát tan lòng..."

Phải chăng lòng Lý Mạc Sầu cũng đã tan nát, để nàng lấy chữ Thu đè lên chữ Tâm mà ra chữ Sầu, lấy mối trường bi hận của mình mà chà đạp lên nhân phẩm và và cả lòng nhân đạo. Nàng vì bị Lục Triển Nguyên bỏ rơi, đem trái tim đã tan nát của mình mà báo thù rửa hận, biến tâm đổi tính, trở nên độc ác vô song. Xích Luyện Xà đi với Tiên Tử, thật không biết cái thái cực đó nên mô tả thế nào. Bi kịch của cuộc đời nàng, có thể nói do nam nhân gây ra, những cũng có thể nói do chính nàng gây ra. Yêu thành hận, bởi vì hận nên vẫn còn yêu - trong biển lửa của Tuyệt Tình Cốc, bi kịch ấy bùng cháy dữ dội, cuốn đi bao nhiêu yêu yêu hận hận, nghiệp nghiệp chướng chướng của tình yêu, để mà vẫn ngân nga: "Vấn thế gian tình thị hà vật...."


Lý Mạc Sầu 2014

Lục Triển Nguyên, cả cái con người này nữa. Yêu một người, thậm chí nhận tín vật trao thân (trao khăn chính là trao duyên), ấy vậy rồi không rõ, vì đâu mà phụ bạc lấy một người con gái khác. Hà Nguyên Quân, người con gái của dòng Nguyên Giang (tức thượng nguồn sông Hồng) của Vân Nam, phải chăng cái tên của nàng nói nên tất cả. Nguyên Quân - chẳng phải mang hàm ý sẽ tôn thờ họ Lục đến hết đời hay sao? Chẳng thế mà, họ Lục kia qua đời, ngay tối đó, nàng cũng uống thuốc độc tự vẫn để đề huề cùng phu quân nơi chín suối. Lý Mạc Sầu hận không tự tay hạ sát được họ, đem tro cốt của họ rải đi hai ngả, nhưng có chăng linh hồn hai con người ấy mãi mãi vương vít vào nhau nơi Hoàng Tuyền.

Tình yêu vốn không phân biệt khoảng cách, lứa tuổi, thứ bậc. Người cha nuôi Võ Tam Thông của Hà Nguyên Quân cũng vậy. Tuy đã có vợ, có con, lại nhận Hà Nguyên Quân là nghĩa nữ, nhưng Võ Tam Thông rốt cục cũng nảy sinh tình cảm người con nuôi đặc biệt này. Ông từng ngăn cản Hà Nguyên Quân lấy Lục Triển Nguyên, đến ngày cưới của họ còn đến phá, buộc Nhất Đăng Đại Sư phải ra tay can thiệp. Bởi vì yêu mà không được đáp lại, phá cũng chẳng được như ý, Võ Tam Thông rốt cục nửa tỉnh nửa mê, mười năm sau quay lại quật mộ Lục Hà hai người, điên điên khùng khùng hết chỗ nói. Sau lại trúng độc châm của Lý Mạc Sầu, ý thức dần hồi tỉnh, thì cũng đến lúc nhận ra mình sẽ mất đi người vợ đầu gối tay ấp bao lâu của mình. Võ Tam Nương vì  chồng mà dùng miệng hút độc của Băng Phách Ngân Châm ở chân của Võ Tam Thông,  cứu được chồng mà không cứu được mình. Võ gia từ đây mất đi một người vợ hiền, Lý Mạc Sầu cũng thêm kẻ thù mới.


Quách Phù 

Võ Tam Nương mất đi, để lại hai người con là Đôn Nho và Tu Văn. Vì Võ Tam Thông vẫn nửa tỉnh nửa mê, mà phu phụ Quách Hoàng đưa hai người về đảo Đào Hoa nuôi nấng cùng với Quách Phù. Ba đứa trẻ (thêm Dương Quá trong một thời gian) lớn lên cùng nhau, tự coi nhau như thanh mai trúc mã mà nảy sinh tình cảm. Quách Phù vốn được cha mẹ cưng chiều, lại thêm được hai nam tử họ Võ  si mê. Hai vị huynh đệ này ganh đua nhau trong cuộc đua giành lấy tình cảm của Quách Phù, mấy lần lâm vào cảnh nguy hiểm, suýt nữa hại chết Quách Tĩnh, cuối cùng lại vì nữ nhân mà huynh đệ tương tàn, buộc Dương Quá phải dùng miệng lưỡi trá ngụy để giải nguy (đồng thời cũng gây thêm bi kịch cho họ Dương =.=). Hai người Nhu Văn từ lúc mất hết hi vọng với Quách Phù thì cũng dần đổi tâm tính, sau này tiếp xúc với hai nữ nhân là Gia Luật Yến và Hoàn Nhan Bình, nảy lòng so sánh và dần dần yêu thích. Dẫu rằng Dương Quá có trách cứ họ nhanh chóng thay lòng đổi dạ, nhưng có lẽ với hai nam tử này, có được hai nàng Gia Luật và Hoàn Nhan sẽ hạnh phúc hơn với Quách Phù nhiều.

Với nàng đỏng đảnh Quách Phù, chính bản thân mình còn không biết mình yêu ai. Chính nàng cũng không ngờ được người nàng yêu lại là Dương Quá, kẻ luôn khiến nàng thấy trái tai,  thậm chí còn mỉa mai, chửi rủa nàng vì những đau khổ vô tình mà nàng đã thô lỗ gây ra cho hắn. Nàng lấy được Gia Luật Tề, có lẽ vì họ Gia Luật giống như "người anh lớn" của nàng, một người có tính cách của đại nam nhân giống cha nàng, lại không lúc nào cũng cung cúc với nàng như hai người họ Võ, không nói khó nghe như Dương Quá, đủ chững chạc để một nữ nhân hơi "đành hanh" như nàng có thể dựa vào. Tuy rằng ở trong tận sâu trái tim nàng, nàng yêu Dương Quá, đau vì Dương Quá, nhưng có sao?

Tính khí chua ngoa đanh đá của Quách Phù, có lẽ ảnh hưởng một phần trong quá trình mang thai cũng như môi trường giáo dục thực tiễn của Hoàng Dung. "Hoàng Dung tính nết điêu ngoa tai quái, không lúc nào chịu yên, khi có thai làm gì cũng bất tiện, nên càng hay bực dọc, gắt gỏng với chồng. Người phải chịu đựng dĩ nhiên là Quách Tĩnh. Chàng biết tính ái thê, mỗi khi nàng cáu bẳn vô lý, chàng chỉ cười cười không chấp, nếu Hoàng Dung tức quá, thì chàng lựa lời an ủi hoặc trêu chọc cho nàng phì cười mới thôi". Đôi Quách Hoàng hai người, ở Xạ Điêu Anh Hùng Truyện đã viết nên một mối tình đồng tâm, sang đến Thần Điêu Hiệp Lữ thì càng gắn kết mà thêm nhiều phần bình dị.\


Quách Tĩnh - Hoàng Dung 

Quách Tĩnh tuy khù khờ, cục mịch, lại đang ra tâm giữ thành Tương Dương, nhưng đối với vợ kỳ thực vẫn hết sức quan tâm. Họ Hoàng có phần vẫn cổ quái, lại tai quái, với Quách Tĩnh đại nhân đại lượng thực sự như một sự bù đắp khéo léo của thế gian. Hoàng Dung khi đã gánh trách nhiệm làm vợ, làm mẹ thì cuối cùng lại "công dung ngôn hạnh " - xuất giá tòng phu, ngoan ngoãn đủ cả. Nếu không có cái tâm trợ giúp của Hoàng Dung, e rằng Tương Dương khó giữ, mà Quách Tĩnh mấy lần cũng lâm nguy bởi chính người cháu mà họ Quách yêu quý - Dương Quá. Tuy hai người có chút bất đồng trong việc dạy con (vầng, và nó gây hậu quả nghiêm trọng), nhưng chính điều ấy lại góp phần giúp ta thấy phu thê Quách Hoàng thêm chân thực, lại rút kinh nghiệm được với Quách Tương và Quách Phá Lỗ, bởi có ai học nuôi con mới lấy chồng bao giờ?


Quách Tương 2006

Nếu như vị tỷ tỷ Quách Phù không được nhận gene tốt cũng như không được giáo dục tốt, thì Quách Tương lại ngược lại, không những được giáo dục bài bàn, nàng lại được thửa hưởng sự thông minh của mẹ, tính hiệp nghĩa của cha. Chính tính cách ấy đã khiến nàng bị thu hút bởi câu truyện bên bến Phong Lăng, để rồi có Duyên hạnh ngộ Dương Quá. Nàng cũng yêu Dương Quá, nhưng không yêu họ Dương theo cái cách ích kỷ của tỷ tỷ mình, mà yêu với một lòng ngưỡng mộ và thực tâm, yêu, nhưng không mong đáp lại, đồng thời cũng chúc phúc cho Dương đại ca sớm đoàn viên với Dương đại tẩu. Tình yêu có chút trẻ con, chút thần tượng ấy đã khiến nàng đi đến chân trời góc bể để tìm Dương Quá, cũng giúp nàng thoát khỏi nạn gia biến, để sau này rạng danh với mấy chữ Tổ sư Phái Nga Mi.

Cốt tâm trồng hoa hoa chẳng nở
Vô tình cắm liễu liễu xanh um

Dương Quá không bỏ tâm trồng hoa, nhưng chỉ một hai cành liễu vô tình đã khiến cho không chỉ Quách Tương mà còn có những mĩ nhân khác thêm vương vấn đau khổ vì tình. Đó là Lục Vô Song - nàng tức phụ nhi mạnh bạo lém lỉnh, có phần đanh đá ghê gớm; là Trình Anh khéo léo kín đáo mà sâu sắc, có thể nói là tri kỷ của Dương Quá. Là Công Tôn Lục Ngạc dịu dàng, nhẹ nhàng. Họ đều yêu Dương Quá, Dương Quá đôi lúc cũng vô tâm mà cợt nhả với họ. Nhưng họ biết, người không bao giờ có thể thay thế được trong lòng chàng chính là Tiểu Long Nữ. Sau này, Trình Anh và Lục Vô Song nương tựa nhau mà sống, ở cũng nhau đến mãn kiếp mà không xuất giá; còn Công Tôn Lục Ngạc, nàng đã chết, chết dưới mũi đao của cha nàng vì hi sinh cho Dương Quá.


Trình Anh 


Trên đời này, loài người liệu có tồn tại được không nếu không có sự hi sinh? Vợ chồng Lục Lập Đỉnh sắp chết vẫn buộc khăn mong cứu con  và cháu, Võ Tam Nương hút độc cứu chồng, Công Tôn Lục Ngạc lăn vào bụi hoa tình để lấy thuốc giải cho Dương Quá, rồi Quách Tĩnh chấp nhận hi sinh con để bảo vệ đất nước.... Sự hi sinh nối tiếp hi sinh. Con người ta một khi được sinh ra, đã là được nhận sự hi sinh của cha mẹ, để rồi sau này tiếp tục hi sinh để sinh tồn, để yêu thương.

Nếu như Công Tôn Lục Ngạc hi sinh cao cả đến thế, thì cha mẹ nàng lại thuộc hàng quái thai dị dạng. Công Tôn Chỉ thì tính tình lãnh khốc, lại hám sắc, từng ngoại tình với một người con gái tên là Nhu Nhi, sau lại hại chết nàng ấy, tiếp theo chặt đứt gân tay chân của vợ mình vứt xuống hang Cá Sấu, đến khi gặp Tiểu Long Nữ lại tìm đủ cách lừa lọc để được lấy nàng.

Cừu Thiên Xích thì thâm độc đa đoan, ép chồng phải giết chết tình nhân, sau lại ép Dương Quá lấy Công Tôn Lục Ngạc, cuối cùng đặt bẫy giết chết chồng mình. Quả thực vợ chồng hai người này như đũa có đôi, sống bạc ác, chết chôn chung một mồ. Đôi lúc, người ta tự băng khoăn rằng, tài sao hai con người này có thể sinh ra được một đứa con thánh thiện như Lục Ngạc?

Công Tôn Chỉ mới chỉ dùng thủ đoạn lừa lọc Tiểu Long Nữ, thì có lẽ vẫn thua xa Doãn Chí Bình. Họ Doãn vốn ngày đầu gặp mặt đã si mê Tiểu Long Nữ. Tình yêu đơn phương ấy vốn dĩ vô vọng, bởi Tiểu Long Nữ có đi ra ngoài bao giờ. Nhưng biến cố xảy ra, khiến Dương Long hai người phải rời khỏi Cổ Mộ, đồng thời vô phúc gặp ngay ông bố chồng nuôi hờ điểm huyệt khó giải, biến Tiểu Long Nữ thành miếng mỡ để trước miệng con mèo Doãn Chí Bình. Từ một tình yêu đơn phương đẹp đẽ, Doãn Chí Bình đã biến nó thành một thứ tình của chiếm đoạt, của việc thiếu sự kiềm chế, thành trò bỉ ổi và bẩn thỉu. Họ Doãn có thể một lần có được thân xác Tiểu Long Nữ, nhưng vĩnh viễn chẳng có được trái tim nàng. Hắn sống trong lo sợ, dằn vặt, cuối cùng chấp nhận chết để tạ tội với Tiểu Long Nữ.


Anh Cô

Toàn Chân Giáo không chỉ có Doãn Chí Bình mới nảy sinh yêu đương và dục vọng. Chu Bá Thông - sư thúc tổ của hắn, tuy không phải là đạo sĩ, nhưng cũng một lần "lầm lỡ", vạn lần trốn tránh. Chỉ vì vô tình nảy sinh dục vọng với Anh Cô, bắt đầu từ trò điểm huyệt nghịch ngợm, mà sau này Nam Đế Đoàn Trí Hưng vướng lụy ghen tuông, xuống tóc đi tu vì không chịu nổi đả kích; Anh Cô thì cũng trở nên khùng khùng điên điên, tìm theo đuổi bắt mãi đến khi cả ba người râu tóc đã bạc trắng. Cuối cùng, nhờ sự can thiệp và giúp đỡ của Dương Quá, ba người biến cái tình cút bắt tay ba ấy thành tình bạn hữu, từ cõi tục sang cõi tiên, sum vầy nơi Bách Hoa Cốc.

Nếu như sư đệ có thể gọi là "vô tình vui chơi ra sản phẩm", thì vị sư huynh của Chu Bá Thông - tức Trung Thần Thông Vương Trùng Dương lại ngược lại, ông từ chối tình cảm của một mỹ nữ thủa ấy, chính là Tổ sư của phái Cổ Mộ - Lâm Triều Anh. Có thể nói, thủa còn đấy khí phách hào hùng chống giặc Kim, hai người Vương - Lâm duy trì với nhau một thứ tình cảm rất mặn mà, đằm thắm. Điều ấy được chứng minh qua những bức thư mà Vương Trùng Dương gửi cho Lâm Triều Anh. Giữa lúc chiến trận, vẫn còn tâm trạng để viết thư, dù chỉ là những bức thư tường thuật chiến trận, chứng tỏ người nhận được thư phải quan trọng với họ Vương đến nhường nào.


Lâm Triều Anh

Thậm chí, khi nghe tin Lâm Triều Anh bị ốm, Vương Trùng Dương còn cất công đi tìm khối băng Hàn Ngọc để giúp nàng trị thương, hẳn tình cảm phải sâu nặng thế nào. Thế nhưng, có lẽ vì nữ nhân họ Lâm cũng là một trang hào kiệt, tài giỏi hơn người, Vương Trùng Dương lại thẹn mình vì đại nghiệp không thành, cùng với sự cứng đầu không ai chịu ai, Vương Trùng Dương rút kiếm  tâm chém đứt cái tình, sáng lập ra Toàn Chân giáo; Lâm Triều Anh ôm mối hậnTào Khang chẳng thành, mà rút về Hoạt Tử Nhân Mộ, dạy những người nữ bên cạnh mình võ công, sáng lập ra Cổ Mộ phái.

Toàn Chân Giáo và Cổ Mộ Phái đối lập nhau không chỉ về võ công mà còn là giới tình. Ấy rồi lại có những biến cố xảy ra, để "Nghịch đồ của Toàn Chân giáo" Dương Quá  lọt vào Cổ Mộ, nhận Tiểu Long Nữ làm sư phụ, gọi nàng là Cô cô. Hai người sống với nhau trong Cổ Mộ, dần ra nảy sinh tình cảm, tâm hồn đồng nhất.  Tuy thế, mối tình của họ không đơn thuần mà đến được với nhau. Họ đã trải qua những khó khăn, từ sự cười chê về sư đồ luyến của người đời, rồi những hiểu lầm, những hi sinh dành cho nhau mà dẫn đến chia ly năm lần bảy lượt, để rồi đến lúc đoàn tụ được thì hai thân cũng đã đầy rẫy những thương tích, từ vết thương ngoài thân cho đến những vết thương lòng.

Tiểu Long Nữ không còn lần đầu cho Dương Quá, Dương Quá cũng chỉ có thể ôm nàng bằng một tay, nhưng họ độ lượng và cảm thông với nhau, bỏ qua tất cả để giành cho nhau những giây phút cuối cùng. Biến cố lại thêm một lần biến cố, Tiểu Long Nữ mong Dương Quá được sống, từ nơi Đoạn Trường Nhai đã nhảy xuống dưới đáy Tuyệt Tình Cốc, để lại cỏ đoạn trường để cứu tình lang. Nàng để lại dòng chữ, hẹn mười sáu năm sau sẽ gặp lại: “Mười sáu năm sau gặp tại đây. Phu Thê tình thâm, đừng bội tín. Tiểu Long Nữ gửi phu quân Dương lang, ngàn lời trân trọng, cầu mong gặp lại.”

Nàng mong sao nỗi tương tư sẽ dần nguôi ngoai theo ngày tháng không làm tổn thương Quá nhi của nàng như bây giờ nữa. Tiểu Long Nữ hy vọng:

16 năm sẽ vừa cho nỗi nhớ
16 năm sẽ được sự bình yên
16 năm mong tình cảm nhạt dần
16 năm không đau lòng tuyệt vọng.

Nhưng mười sáu năm chẳng làm cho Dương Quá quên được Tiểu Long Nữ, để rồi chàng điên cuồng gào thét gọi tên nàng, cuối cùng nhảy xuống nơi vực thẳm ở Đoạn Trường Nhai. Ông trời dường như cảm động trước mối tình mòn mỏi đợi chờ của hai người, mà để họ gặp lại nhau trong mừng vui khôn siết.


Dương Quá - Tiểu Long Nữ 

Mối tình ấy, trên đời có lẽ khó xảy ra, hoặc có lẽ, chỉ đến đáy của Tuyệt Tình Cốc là hết. Mối tình ấy,  là mối tình thiên trường địa cửu, nhưng dường như, vẫn chỉ là cảnh tiên giới bồng lai. Chỉ có điều, cái mộng tiên ấy lại vô cùng thực....

Hỡi thế gian tình là chi vậy?
Mà đôi lòng nguyện sống chết cùng nhau
Trời Nam Đất Bắc đôi ngã cách,
Một dãy sông dài lặng lẽ thay….

(Nguyên Hiếu Vấn)

---------------------

Thần điêu hiệp lữ
  1. Thần điêu đại hiệp - Những điều tưởng như không tưởng
  2. Dương Quá và Tiểu Long Nữ, ái tình đẹp nhất trong tiểu thuyết Kim Dung
  3. Dụng ý của Kim Dung khi cho Dương Quá cụt tay là gì?
  4. Dương Quá bình thường, không thích cô Long nhưng có cảm xúc với Dương Khang!
  5. Tình cảm Tiểu Long Nữ dành cho Dương Quá còn là tình mẹ hiền
  6. Tình cảm của Dương Quá đối với Tiểu Long Nữ: là con với mẹ, là em trai với chị gái
  7. Mối tình Dương Quá - Tiểu Long Nữ - Nghĩ người, ngẫm ta...
  8. Thủ cung sa & Tiểu Long Nữ
  9. Doãn Chí Bình - quân cờ thí đáng thương
  10. Tiểu Long Nữ thất trinh chớ chẳng bất trinh
  11. Dù Tiểu Long Nữ không chết thì tình yêu của Quách Tương cũng sẽ không được Dương Quá đền đáp
  12. Quách Tương - thương quá!
  13. Chữ NẾU nào cho Quách Tương
  14. Quách Phù không hiểu gì về tâm lý
  15. Lý Mạc Sầu chết không được hưởng tình yêu
  16. Lý Mạc Sầu & tâm sự kẻ lụy tình
  17. Lý Mạc Sầu – Người đàn bà lụy tình
  18. Lý Mạc Sầu - Yêu và Hận
  19. Lý Mạc Sầu, chuyện một người đàn bà
  20. Yêu như Mạc Thu hận như Mạc Sầu
  21. Lý Mạc Sầu - Thiên niên chi hận
  22. Doãn Chí Bình – Quân cờ thí đáng thương
  23. Công Tôn Lục Ngạc - Tình vô vọng